Chương 32: Ăn ít kẹo lại

Tone giọng của tên lãnh cảm nọ thờ ơ lạnh nhạt, rất dễ dàng chọc trúng Đàm Lê.

Đàm Lê có hơi hối hận vì từ tự xưng vừa nãy.

Công lực lãnh cảm đó vượt quá tầm hiểu biết của cô còn nhiều hơn một lần. Diện mạo đó cộng thêm giọng nói êm tai thế kia, khi anh rũ nữa mắt, khi anh như cười như không, thì đối phương chống đỡ được năm giây hơn mà chân không mềm đã được xưng thành hảo hán rồi, bất luận nam hay nữ.

Trao đuôi kiếm cho người(*), khinh suất khinh suất rồi.

(*)thụ nhân dĩ bính, , một phép ẩn dụ về việc trao quyền lực hoặc quyền chủ động để người ta nắm được sai lầm hoặc thiếu sót của mình và khiến bản thân rơi vào trạng thái thụ động. (baidubaike).

Cái nết không đứng đắn của Đàm Lê phục hồi, trên gương mặt hiện lên nụ cười thêm phần xán lạn: "Trừ tay sai đắc lực ra thì còn có người khác để thu phục sao?"

Lấy một cái tên vô tội nhất.

Đàm Lê không muốn cho Tần Ẩn một câu trả lời thuyết phục.

Ở phía trước, bên cạnh phòng học có người kéo mở cửa ra. Một đàn anh trong câu lạc bộ đi đến, nhìn thấy Đàm Lê anh ta có hơi sửng sốt: "Anh Lê, sao em còn chưa đi vào nữa?"

Đàm Lê không thèm nháy mắt mà rằng: "Thông gió."

"Ặc, ừ." Đối phương lại chuyển dời ánh mắt lên người Tần Ẩn.

Đương nhiên anh ta nhận ra gương mặt này, do dự một hồi mới mở miệng: "Phòng của thành viên nằm ở phía tây của tầng này, ai cũng như nhau cần xếp hàng gọi tên để vào thi đấu."

Đàm Lê nghe xong một loạt lời này thì chầm chậm đứng thẳng dậy, ý cười tươi đẹp mang chút lười nhác nơi khóe mắt và đuôi mày: "Vậy phiền đàn anh đưa anh ấy đi, em vào trước đây."

"Được. Bạn học Tần Ẩn này, cậu đi theo anh." Nam sinh được Đàm Lê liếc mắt gọi một tiếng đàn anh nọ đỏ mặt, bước chân rời đi còn hơi hoảng loạn, mê muội nhìn lát liền rời đi.

Đàm Lê không để ‎ý, tay phải đưa ra khỏi túi đóng lại cánh cửa phòng bị gió thổi ra.

Chưa kịp đỡ thì đầu ngón tay chợt lạnh, sau đó lòng bàn tay bị ép về phía trước, trong tay nặng đi—-

Một chai nước khoáng nằm trong lòng bàn tay cô.

"Ăn ít kẹo lại."

"……."

Âm thanh lãnh cảm được gió thổi bay đi, quẩn quanh cô hai vòng, cuối cùng vươn lên thành chùm sáng lốm đốm bên kia rồi nhỏ dần, quy về cát bụi.

Đàm Lê quay đầu lại, bóng dáng vừa nói kia đã đi rất xa khuất sau hành lang rồi.

Cửa được gió thổi khép lại.

Một tiếng trầm vang.

Ý thức và tầm mắt Đàm Lê cùng lúc quay về, cô cúi thấp đầu, chai nước khoáng với hình dạng kỳ quái nằm trong tay được cô quơ quơ.

Bong bóng lớn trong suốt trong chai lắc từ trái qua phải rồi dội ngược trở về.

Qua lại mấy lần.

"Thứ đồ chơi" mà mấy đứa nhóc ba tuổi còn chẳng thích, lại chọc cho Đàm Lê cười rộ lên. Chờ chơi hết vui rồi, tay phải cô cầm chặt chai nước xoay người, tay trái mở cửa.

Góc áo cô được gió thổi phập phồng.

"Leng keng."

Hộp kẹo trong túi bên mạn sườn phải vang lên một tiếng khe khẽ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!