Chương 31: Con nít hư

Đàm Lê từng hết lòng tin tưởng vào một cái "chân lý‎": cách tốt nhất để loại bỏ tin đồn, đó là dùng một cái tin đồn kỳ quái hơn để thay thế nó.

Vì thế mà cô tự thể nghiệm.

Cuối cùng thì cái giá phải trả có hơi lớn.

Đàm Lê kể xong đoạn sự tích vinh quang này, Thịnh Nam bên kia điện thoại cười muốn điên.

"Ha ha ha ha ha đờ mờ anh Lê cậu đúng là nhân tài luôn đó! Ha ha ha ha sao cậu có thể nghĩ đến kiểu hôn dã chiến vậy! Hơn nữa qua mặt người ta rồi nói hưu nói vượn lại đụng ngay trước mặt chính chủ ha ha ha ha….."

Đàm Lê đi vào thang máy, ấn nút.

Sau đó cô khẽ liếm môi, hơi híp mắt, có chút khó chịu: "Anh ấy đi ra ngoài gọi điện thoại, tớ làm sao mà ngờ được anh ấy lại vừa lúc đọc tin nhắn trong nhóm đâu chứ?"

"Ha ha ha—

-chậc?" Thịnh Nam ngừng cười, nghi ngờ hỏi, "Sao cậu biết lúc đó anh ta đang làm gì? Dùng câu đi ra ngoài nghe cứ như cả hai đang ở cùng nhau thế?"

"Thì đúng là bọn tớ ở cùng nhau mà."

"Hả?? Là loại một đêm trong một căn phòng tổng thống ở tầng cao nhất với cửa sổ sát đất cùng phong cảnh đẹp đẽ…. cùng nhau ở đó sao?"

Đàm Lê khựng lại, khẽ cười hừ một tiếng: "Tiệm photocopy."

"Ùi, không thú vị."

Thang máy "tinh" một tiếng, ngừng ở lầu 6.

Đàm Lê nâng cánh tay phải lên nhìn đồng hồ, rồi dưới ánh mắt kinh sợ của người phía sau bước ra khỏi thang máy.

"Không hàn huyên với cậu nữa, tớ có chút việc bận."

"Hôm nay không phải cuối tuần sao? Một sinh viên như cậu vào cuối tuần, sao cuộc sống còn bận rộn hơn học sinh cuối cấp ba là tớ thế?"

"Câu lạc bộ Esport 9 giờ sáng nay sẽ tổ chức phỏng vấn vòng hai cho tân sinh viên nhập đội, nói tớ nhất định phải đến xem qua…."

Đàm Lê dừng bước chân.

Cô lui về sau nửa bước, nghiêng đầu nhìn về cái bảng hướng dẫn dán trên thang máy.

Đàm Lê: "Ố."

"Sao đấy?" Thịnh Nam hỏi.

"Tầng này hình như có, phòng máy tính?" tầm mắt của Đàm Lê lướt xuống, tiếp tục nhìn lướt, "Thường thì không có quá nhiều phòng máy tính đâu, câu lạc bộ Esport mượn phòng phỏng vấn cao cấp như vậy sao?"

Thịnh Nam do dự thử phỏng đoán: "Đó cũng có thể là nội dung vòng hai đấy, thi máy tính?"

Đàm Lê bật cười.

Dựa theo số phòng mà Cát Tĩnh gửi đến, Đàm Lê đi dọc hết một đoạn hành lang dài để tìm, đồng thời cũng không để ý lắm mà nói: "Cậu cho rằng đây là cuộc thi máy tính cao cấp à? Thi cái gì—-"

Từ "máy" chưa kịp bật ra khỏi miệng, Đàm Lê ngừng ở phòng 617, trước mặt là phòng máy tính.

Đối diện là một phòng đầy máy tính

Đàm Lê: "….."

Đàm Lê thở dài quay người lại, dựa lên trên tường sau cửa: "Cậu nói đúng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!