Chương 28: Bạn trai?

"Nhất Dương, có điện thoại này."

"Không rảnh không rảnh, tôi đang online tình cảm mặn nồng trên đây, anh Sanh giúp tôi tắt máy đi!"

"Cậu chắc chứ?"

"Lên!"

"Màn hình hiển thị "chủ nợ lớn nhất", tôi tắt nhé."

"——–!"

Sau một loạt âm thanh lộn xộn, Tiêu Nhất Dương té lộn nhào khỏi khu huấn luyện lăn ra ngoài, biểu cảm hoảng sợ: "** má ** má đừng cúp đừng cúp!"

Cậu nhảy một trăm mét lên dính ngay phốc vào sô pha.

Thịnh Sanh tự cười nhìn cậu, tựa như không mấy bất ngờ cầm điện thoại cậu trong tay.

Tiêu Nhất Dương tuyệt vọng: "Cúp rồi à?"

"Lần sau tự mà nhận lấy."

"?"

Tiêu Nhất Dương không kịp phản ứng lại đã thấy điện thoại bị Thịnh Sanh quăng vào lồng ngực, rồi Thịnh Sanh quay người bỏ đi.

Tiêu Nhất Dương luống cuống tay chân nhận lấy, nhìn thấy trên màn hình vẫn còn hiển thị cuộc gọi đến, cậu nhẹ nhàng thở ra. Sau khi điều chỉnh xong hô hấp, Tiêu Nhất Dương mới đặt điện thoại bên tai.

"Chào dì Tiêu, buổi tối tốt lành chứ ạ?"

Ngữ điệu cẩn thận dè dặt thế kia, trước bàn vuông ở kế bên, mấy người chiến đội WWW như nghẹn cười.

"Anh Sanh, ai điện thoại mà dọa cho Tiêu Nhất Dương thành nông nổi đó vậy?"

"Không biết, thấy để "chủ nợ lớn nhất"." Thịnh Sanh đi ngang qua, nghe mấy người trong đội tán gẫu.

"Chủ nợ?"

"Tiêu Nhất Dương còn thiếu tiền à? Không thể nào, bối cảnh nhà anh ấy như thế kia, người khác thiếu anh ấy mới đúng chứ."

"Vậy sao bị dọa thành ra như vậy?"

"Tôi biết rồi, nhất định là phụ huynh trong nhà Liar đó!"

"Hả?"

"Liên quan gì đến thần Lai?"

"Tôi từng nghe anh Nhất Dương kể. Trước khi Liar vào giới này đã là một thần đồng, năm nào cũng nhảy lớp, chỉ một học kỳ thôi cũng đem về nhà không biết bao nhiêu là cúp và giấy khen đó. Kết quả lại bị anh ấy gây họa kéo vào—hai nhà giao tình mấy đời, quan hệ vô cùng tốt, nên khi làm ra chuyện này đã khiến cho anh Nhất Dương ba năm liền không dám bước chân vào cửa nhà Liar.

Vậy nên từ đó về sau, anh ấy nói anh ấy liền mắc nợ nhà bọn họ."

"Ha ha ha, thế thật đúng là….."

Thịnh Sanh vẫn không nói chen vào mà chỉ ngồi bên cạnh nghe. Trong tay anh ấy cầm một quả táo và một con dao Thụy Sĩ, ngón tay chống lên lưỡi dao, vỏ trái cây được gọt thật mỏng thật dài, rụng xuống trần nhà.

Chờ cho quả táo bóng loáng ra lò, hoàn mỹ cứ như bất cứ khi nào cũng có thể bỏ vào kệ trưng thành một tác phẩm nghệ thuật—

-vỏ quả không hề bị đứt đoạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!