Trận mưa này trên thành phố P quả thật quá lớn. Những hạt mưa đạp trên bậc thềm kêu tanh tách, vài hạt văng ra ướt cả bậc thềm.
Đàm Lê ôm cánh tay ngồi xổm trước cửa hiên, nhìn những bậc thềm đang dần thẫm màu đi vì nước mưa xâm chiếm.
Trầm mặc lâu đến mức như dao cùn cắt thịt.
Mà Đàm Lê cảm giác cô hiện tại chính là miếng thịt trên tấm thớt, dưới màn mưa bụi này vô liêm sỉ dần dần bị lăng trì.
Rất nhiều lần cô muốn mở miệng nói gì đấy, nhưng tiếng mưa sao mà lớn quá, dễ dàng lấn át đi dũng khí lên tiếng của cô. Cô gái nhỏ ngày thường phóng túng nhanh mồm dẻo miệng kia như bị mưa hù cho sợ hãi quá độ mà trốn đi mất rồi.
Không biết trốn ở góc nào mà làm cách nào cũng không chịu ra giúp đỡ.
Sau vài lần thử nhưng không được Đàm Lê đành bỏ cuộc, cô ôm lấy cánh tay, gục mặt ỉu xìu mà nghĩ.
Thôi tùy đi.
Sau đó mí mắt sụp xuống, một đôi tay thon dài cầm một hộp kẹo kim loại tím xuất hiện trong tầm mắt của cô.
"Ăn không?"
"……"
Đàm Lê ngẩn ra.
Thân thể còn nhanh hơn đại não, trước khi ý thức của cô kịp chạy về thì tay cô đã nhanh chóng túm lấy hộp kẹo kia.
Cô theo thói quen lắc lắc.
"Leng keng leng keng."
Hộp kẹo trên tay nặng trĩu làm lòng người an tâm, trong hộp đầy những kẹo là kẹo.
Đàm Lê mở ra cho hai viên vào lòng bàn tay mình. Sau đó cô nhìn hai viên kẹo hoa mỏng kia mà do dự.
Không còn cảm xúc ngày thường che lấp, cô gái nhỏ ngồi xổm ở góc tường tựa như một con nhím hoa hòe lòe loẹt vừa mới được tắm táp, thận trọng.
Đàm Lê hẵng còn do dự thì trên đỉnh đầu đã vang một tiếng nhẹ nhàng lạnh nhạt.
Phảng phất như mưa bụi thấm nhiễm, thu lại cảm xúc bén nhọn xưa nay, không còn sự lãnh cảm mà vươn chút dịu dàng đặc biệt—-
"Không độc đâu, ăn không chết."
"….."
Dịu dàng cái cứt.
Đàm Lê nghiêm mặt suy nghĩ.
Nhưng cô lại yên tâm cho hai viên kẹo vào miệng.
Lần này hồn về rất chậm. Khi ý thức trở nên thanh tỉnh, lý trí quay về thì Đàm Lê không biết đã qua bao lâu nữa.
Bên ngoài mưa vẫn nặng hạt, phía xa xa có bóng râm thập thò, tựa như cất giấu vô số con yêu quái nhỏ đang giương nanh múa vuốt.
Đàm Lê vẫn dùng tay gối cằm, nhưng bây giờ ánh mắt đã trong trẻo hơn trước rất nhiều.
Cô đến gần trong chốc lát, gối đầu lên cánh tay im lặng nghiêng đầu qua. Đàm Lê nhìn thấy đôi chân dài kia, rồi ánh mắt lại dời lên trên lười nhác bảo:
"Cảm ơn anh nhé, anh trai nhỏ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!