Chương 24: Thiếu người làm ấm giường không anh trai nhỏ?

Thời khóa biểu của sinh viên năm nhất đại học F vừa có, đã an bài đời sống sinh hoạt cho tân sinh viên trong vài tháng liền, một tuần ba bữa ăn vội vàng, nếu không sẽ bỏ lỡ tiết học đầu tiên của ngày.

Tân sinh viên oán thán kêu than, trong đó đặc biệt là những lời oán niệm sâu nặng với các thầy các cô năm cấp ba—-

"Nói cái gì mà đại học chính là cuộc sống hạnh phúc, chính là thiên đường, muốn chơi thế nào cũng được hết? Vậy thì giải thích hộ cái tại sao tôi đây phải chịu cảnh mỗi tuần năm ngày một ngày 8 tiết, giờ nghỉ trưa cũng không đủ nữa?"

"Quả nhiên mấy câu thiên đường cuộc sống mà thầy cô cấp ba nói đều là dối trá."

"Này là hại thiếu nam thiếu nữ ngây thơ đó!"

"….."

Oán niệm thì thế nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục, huống hồ chi sinh viên đại học F đều là những thành phần nổi bật—— miệng nói không muốn, nhưng thử đi thăm một chuyến các phòng ký túc xá hay thư viện xem, thân thể còn thành thật cần mẫn hơn bất kỳ ai khác.

So với bọn họ, Đàm Lê lại có tí không quen.

Thành tích của cô cho đến bây giờ đều không tiếp xúc tới các bạn học sinh khác. Thật ra thì ngoại trừ toán, lý và hóa gần như đạt điểm tối đa ra, các môn ngoại ngữ, văn học và sinh học của cô đều thấp hơn các bạn khác nhiều.

Vậy nên hình thức học đại học mà Đàm Lê tự đưa ra cho mình rất đơn giản: Khoa học tự nhiên dựa vào thiên phú, trí nhớ dựa vào đầu óc, còn lại tùy duyên đi.

Mà khi học chương trình đại học rồi, đối với cô thì đại số tuyến tính khá đơn giản, vật lý đại học cũng không khó lắm, chỉ có….

Đàm Lê cắn bút nhìn nhìn chằm chằm vào thời khóa biểu.

<>? Gạch.

<<Lý thuyết quân sự>>? Gạch

<>? Gạch.

<<Nền tảng pháp lý, tu dưỡng tư tưởng và đạo đức>>? Lại gạch.

Ngòi bút lướt xuống hàng cuối cùng, Đàm Lê ngẩng đầu nhìn xem.

Ui, Mãn Giang Hồng(*) à.

(*) Mãn Giang Hồng là một bài từ ca nổi tiếng của Nhạc Phi.

Đàm Lê có hơi hối hận vì sao lần trước lại đồng ý với Đàm Văn Khiêm rằng "không trốn họp không trốn học" cơ chứ.

Ai mà biết ở đại học số tiết học còn nhiều hơn so với cấp ba đâu.

Đàm Lê đương nhiên đã quên mất sở dĩ cô thấy năm cấp ba có ít tiết, là bởi vì ngày đó mấy tiết học không quan trọng đều bị cô cúp mà thôi.

"Mất mát quá à."

Đàm Lê ưu sầu buông tha cho cây bút bị cô cắn méo mó để trút giận kia, dựa người vào ghế gaming, rồi chầm chậm vùi mình vào trong duỗi người. Ghế gaming theo động tác của cô mà xoay hết nửa vòng. Đàm Lê vừa mở mắt ra liền bắt gặp ánh mắt của Cố Hiểu Hiểu.

Đàm Lê buông tay liếc mắt nhìn hai cái giường còn lại tự lúc nào đã trống không: "Mấy bạn kia không phải hẹn nhau sáng ra ngoài chơi à, sao cậu còn chưa đi?"

Cố Hiểu Hiểu: "Tớ, tớ không đuổi kịp tiến độ của toán cao cấp, muốn dành cuối tuần này để vừa sắp xếp lại tiết học, vừa làm bài tập và ôn sách giáo khoa."

Đàm Lê gật đầu.

"Đàm Lê, 9 giờ sáng hôm nay sẽ có hoạt động "trăm câu lạc bộ nạp thành viên", cậu muốn tham gia câu lạc bộ nào không?"

"Trăm câu lạc bộ nạp thành viên?….. Đúng nhỉ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!