Bầu trời đêm rất thấp.
Vài ngôi sao tịch mịch lấp ló sau ngọn cây.
Bên góc tiệm net có hai thanh niên học dáng vẻ lưu manh, đi đến ven đường. Ngừng một lát, tên này chọt eo tên nọ.
"Anh, anh nhìn kìa."
"Nhìn gì?"
"Nhìn bên kia kìa, có một cặp tình nhân á."
"Thì có gì đáng xem?"
Tên bị chọt đang không kiên nhẫn, vặn mình qua nhìn hai người đang đứng cách đó chừng hai mét.
Chuẩn xác mà nói, thì là một đứng một ngồi.
Người đang đứng có vẻ lạnh tanh như ngọc, gương mặt trong màn đêm có chút mơ hồ. Từ góc độ của hai tên này thì có thể nhìn được vóc dáng người đó sắc bén chững chạc, thanh lạnh đến độ có thể làm giảm cả nhiệt độ đêm hè.
Người nọ lúc này hơi cúi đầu, tầm mắt dừng lại bên chân mình.
Bên chân anh là một cô gái đang ngồi xổm, mặt chôn ở khuỷu tay, mái tóc vừa dài vừa xoăn buông tán loạn bên cần cổ mảnh khảnh.
Hình như là đang khóc, còn khóc đến quên mình.
Có thể phán đoán người đó là con gái, trừ mái tóc trắng ngà chói mắt nọ, thì cặp đùi được bọc bởi cái quần ôm cao bồi trắng trẻo nõn nà và thẳng đẹp. Dù cô có đang cuộn mình khóc nức nở đằng đấy thì vẫn vô cùng có tính công kích bởi cái đẹp.
"Anh, như này là vụ gì thế?"
Tên bị chọt hoàn hồn, mất tự nhiên đáp: "Khụ, cái này mà cũng hỏi nữa, còn có thể là vụ gì chứ? Rõ rành rành là hiện trường chia tay với mấy thằng khốn."
"Hả?"
"Hoặc là ăn vụng quên chùi mép, hoặc là ngủ rồi không chịu trách nhiệm."
Tên kia so sánh chừng hai giây mới bừng tỉnh gật đầu: "Có lý lắm á."
Cuộc thảo luận tham khảo cách thành một tên khốn của hai thanh niên nọ trong bóng đêm yên tĩnh đã thành công mang Đàm Lê quay về với thực tại.
Cô ngồi thẳng dậy nhưng không vội đứng lên, mà nghiêng đầu nhìn qua bên kia đường. Khuôn mặt xinh đẹp vừa mới khóc xong gối trên cánh tay.
Vài giọt nước mắt đọng bên chóp mũi tựa như đang phát sáng, cùng bông hoa nhỏ makeup trên má.
Nom thật chật vật.
Cũng thật kinh diễm.
Hai đứa nhóc có vẻ như lần đầu được nhìn thấy một cô gái khóc mà vẫn xinh đẹp đến nhường này, nên hẵng còn đang ngây ngốc đứng đực ra đấy.
Cho đến khi khuôn mặt còn vươn nước mắt nọ đột nhiên nở nụ cười tươi rói: "Đẹp không?"
Hai thanh niên này mới giật mình.
Rồi bọn họ nhìn thấy cô gái ấy vùi đầu trên cánh tay thẳng lưng lại, ngồi xổm tại chỗ. Nhưng cô sửa tư thế thành tay chống cằm, tựa như bông hoa nhỏ lấp lánh.
Lại thấy, trên cánh tay trắng nõn hiện lên một vết thương dài nhuộm máu đỏ tươi—–
"Còn nhìn nữa tôi báo cảnh sát đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!