Cho đến khi quay về xe thương vụ, ba người Địch Đạt vẫn bày ra vẻ mặt trống rỗng.
Phùng Khải kéo cửa xe ra tò mò thăm dò: "Mọi người mua thuốc lá xong rồi ạ?"
"Không hút," Địch Đạt than một tiếng thầm kín, "Sợ run tay rồi."
Phùng Khải: "?"
Ba người lên xe ngồi vào ghế sau. Tần Ẩn vào cuối cùng, sau đó xoay người đóng cửa xe lại.
Cùng lúc đó Phùng Khải cũng chú ý đến hộp kim loại trong tay anh, "Úi" một tiếng: "Anh Lai, sao thuốc lá này anh mua trông cao cấp thế, chẳng lẽ là vị trái cây?"
Ba người ngồi hàng sau: "…."
Tần Ẩn bình tĩnh. Anh dùng hai ngón tay kẹp lấy hộp kẹo khá mỏng lên, huơ huơ trước mắt Phùng Khải. Theo tiếng kêu leng keng, Tần Ẩn bình thản giải đáp nghi vấn: "Kẹo."
Phùng Khải: "…….?"
Địch Đạt ngồi ở sau nhịn không nổi nữa. Đợi xe vào tốc độ vững vàng anh ấy mới chui đầu ra trước tấm tắc than thở: "Thật sự đúng là kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn bằng con mắt khác đó thần Lai à." Ánh mắt anh ấy dừng trên hộp kẹo chừng hai giây: "Sao cậu không mua kẹo sữa thỏ trắng luôn đi?"
Tần Ẩn cười lạnh không thèm để đến anh ấy.
Cầm hộp kẹo lên thưởng thức, rồi Tần Ẩn mở nó ra cho một viên vào trong miệng.
Địch Đạt nhìn trộm từ nãy đến giờ ngửa đầu đến gần, biểu cảm một lời khó nói: "Ngon không?"
Tần Ẩn nhíu mày liếc mắt nhìn qua: "Bình thường."
Quả nhiên anh không thích kẹo.
Địch Đạt cảm nhận được sự ghét bỏ của Tần Ẩn, cười ha hả lên khi bạn gặp họa: "Cho cậu bày đặc, mua hộp thuốc lá mất mặt thế à, lại đi mua kẹo cơ?"
Tần Ẩn không giải thích, hình như là chuẩn bị cất hộp kẹo vào trong túi áo khoác đen.
"Ôi từ từ," Địch Đạt chui từ giữa chỗ ngồi lên, "Tôi cũng tò mò, cho tôi nếm thử cái vị này xem."
Tần Ẩn khựng lại.
Dường như anh đang suy nghĩ, rồi lạnh lùng từ chối: "Không cho."
Địch Đạt: "????"
Địch Đạt cắn răng lên án: "Giao tình anh em kết nghĩa năm đó, bây giờ còn không bằng kẹo đúng không, Liar cậu có trái tim không thế!"
Tần Ẩn cầm điện thoại lên, cúi đầu nhấn nhấn mấy cái.
Hai giây sau điện thoại của Địch Đạt rung rung, anh ấy xem xong bèn ngẩng đầu: "Cậu gửi tôi bao lì xì làm gì?"
Tần Ẩn cất điện thoại, huơ hộp kẹo blueberry lên cho Địch Đạt xem: "Tự mua đi."
Địch Đạt: "………"
Cái thằng đểu này.Đàm Văn Khiêm để trợ lý đặt phòng trong nhà hàng sinh thái thì chắc chắn là phòng VIP, phòng riêng tư ít người qua lại.
Đi từ đại sảnh hình lồng chim ra, Đàm Lê theo chị gái lễ tân ngang qua một hàng rừng núi giả có tiếng chim véo von và nước chảy róc rách, cùng màu xanh biếc của núi rừng làm cô quáng cả mặt.
Đàm Lê nhịn không được hỏi: "Còn xa lắm sao?"
"Phía trước thôi, sắp đến rồi ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!