Trong căn phòng chật chội.
Trước màn hình là một gương mặt dữ tợn, trên trán lấm tấm mồ hôi, ánh mắt nhìn chằm chặp vào giao diện trò chơi, hàm răng cắn chặt khiến xương gò má run rẩy.
Bàn phím và con chuột bị ấn mà nhảy bùm bụp, Trác Tử Kỳ ép tốc độ tay của mình đạt đến cực hạn, đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn vì cương cứng—–
Nhưng vẫn vô dụng.
Hắn chỉ có thể nhìn anh hùng mà mình điều khiến bị mất sạch không còn một giọt máu.
Sau đó ngã đùng xuống.
Màn hình chuyển trắng đen.
Mà ID [Liar] như một cơn ác mộng, "diệt" sạch người của hắn không còn dư thừa.
Tựa như một loại trào phúng cực đỉnh trong im lặng.
Âm thanh bàn phím và con chuột vang lên thêm vài giây, vẫn uổng phí ngừng lại.
Trác Tử Kỳ hung hăng siết tay, gân xanh nổi đầy trán, hắn cắn răng tức chết: "Không thể nào! Tao chỉ sơ suất một chút……ván nữa!"
Hắn ta không quan tâm mà tạo một trận, cũng không hỏi ý kiến ai mà trực tiếp gửi lời mời.
Đối phương im lặng.
Trác Tử Kỳ nở một nụ cười vặn vẹo: "Mày chỉ may mắn mới thắng được tao thôi, đúng vậy, chỉ là may mắn thôi! Vậy nên mày mới không dám nhận—–"
Tiếng chưa dứt.
[Liar] đã tiến vào trận đấu.
Biểu cảm trên gương mặt của Trác Tử Kỳ cứng đờ.
Hắn ta áp chế sự sợ hãi bộc phát trong lòng, bấy giờ đã có hơi điên điên khùng khùng, thấp giọng nói: "Không thể nào, đúng, không thể nào…. tay nó bị thương, nó đã tàn phế rồi…. Nó không thể nào thắng được mình…."
Nhưng ván này kết thúc còn nhanh hơn nữa.
Màn hình trước mặt Trác Tử Kỳ chỉ còn lại bụi bay.
"Không thể nào—–ván tiếp!"
……
Màn hình xám.
"Tay tao chỉ hơi run thôi! Lại ván nữa!"
……..
Màn hình xám.
"Lại, ván, nữa!!"
……
Vẫn là màn hình xám.
Một lần cuối cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!