Tiệm net của lão Thái.
Lại là một buổi giữa trưa quạnh quẽ, lại là một mình lão Thái trực ban. Nghe thấy tiếng cửa mở, lão Thái nửa tỉnh nửa mê giật mình, đứng thẳng dậy sau quầy.
"Xin chào—-Ồ, Lê Tử đến à cháu?"
"Chào ông chủ nha." Đàm Lê ngoan ngoãn đáp lời.
"Ồ, chú xem mấy giờ nào, 2:53, hả? Sao hôm nay cháu lại đến sớm thế?"
Đàm Lê cười xán lạn: "Làm công trả nợ đó ạ."
"Trả gì…."
Tần Ẩn đi theo sau Đàm Lê, vừa rảo bước vào đến cửa liền nghe được cuộc trò chuyện khá quen thuộc thế này.
Anh giương mắt nhìn ra sau quầy.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lão Thái sửng sốt: "Đây không phải là cái người lần trước," Ánh mắt chú theo bản năng lướt xuống, đến giữa thân Tần Ẩn, "Hôm nay không đem theo vali nữa à."
Đàm Lê đến quầy tính tiền, nghe vậy thì cười rộ lên: "Chú thật sự nghĩ anh ấy xem chỗ này là khách sạn ạ?"
"Rõ ràng là ngày nào cháu cũng đến đây điểm danh, sắp ngủ luôn tại tiệm net của chú rồi này."
"Sinh kế bức ép, cháu cũng hết cách rồi."
"……"
Tần Ẩn nghe thấy thế thì khựng người liếc mắt nhìn cô.
Đàm Lê nhận ra, cánh tay gác lên trên quầy chống má quay đầu lại, cười không đứng đắn: "Sao đấy anh trai nhỏ, lòng tốt bộc phát, đồng tình với tôi sao?"
Tần Ẩn: "Tôi nhớ rõ cô từng tặng một đống tên lửa cho Liar."
"Anh nhớ cũng rõ thật đó." Đàm Lê kinh ngạc, đôi mắt hạnh nhanh chóng cong cong lên như một vầng trăng khuyết, gương mặt xinh đẹp nhìn anh nhăn lại, "Đó là tôi trích ra tận hai ba tháng tiền lương mà nền tảng trả tiền streamer và tiền phần trăm cho tôi đấy, vậy nên hai tháng này phải ăn mì gói đây."
Tần Ẩn nhíu mày.
Dù biết rõ cô gái trước mặt có sác xuất tới chín mươi chín phần trăm là nói dối, nhưng anh vẫn vì một phần trăm còn lại mà trầm lòng.
"Được."
Lão Thái đứng dậy lấy căn cước của hai người đẩy ra phía trước. Sau đó chú mới phát hiện ra được bầu không khí quỷ dị chung quanh họ.
Tần Ẩn nhìn thoáng qua nét mặt của cô gái, giọng điệu trầm thấp lạnh cả gáy: "Đã trưởng thành rồi thì đừng có làm cái chuyện ấu trĩ như thế."
Đàm Lê quá bất ngờ, cánh tay chống má còn không kịp đáp trả lại.
Chờ cho hoàn hồn rồi cô mới kéo lấy căn cước của mình, quay đầu nhìn về hướng Tần Ẩn, cong mắt nở một nụ cười rung động lòng người: "Ui, anh trai hung quá đi."
Tần Ẩn vô cảm dời mắt.
Đôi mắt đen nhánh lạnh lẽo, áp khí quanh người anh trầm thấp.
Lão Thái đứng bên cạnh nhìn mà ngu ngơ, còn Đàm Lê bên kia lại không mấy sợ hãi gì. Đầu lưỡi cô cuốn lấy viên kẹo liếm một vòng, sau đó nhếch mắt cười.
Cô cười đến là vô tư, còn nhấc tay lên vỗ vỗ bả vai Tần Ẩn: "Anh quan tâm tôi còn hơn ba tôi nữa, thế này thì kiếp sau có đầu thai tôi sẽ đầu thai vào nhà anh cho khỏe."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!