Đàm Lê dùng hết mười giây mới khiến cho đại não đang dại ra xác định được một vấn đề triết học, đó là "người lãnh cảm" này chẳng khác nào "người lãnh cảm" kia.
Lúc này Tần Ẩn đã đi lên bục giảng, xác minh thân phận với giảng viên.
Bóng dáng người nọ dưới ánh đèn sáng chói mắt thanh tuấn, làm cho tiếng nghị luận trong phòng càng thêm ầm ĩ.
Khác với Đàm Lê được chú ý bởi màu tóc, Tần Ẩn được quan tâm nhờ diện mạo, hiển nhiên là không có một mức độ nào về tiêu chuẩn thẩm mỹ chính xác, nhưng không một ai có thể cự tuyệt lại vẻ đẹp này.
Vậy là trong lớp chuyên ngành số lượng nữ sinh đã khan hiếm, đồng thanh trầm trồ——-
"Wowww."
Tiếng kinh hỉ trầm thấp vang lên ở khắp bốn phía.
Rốt cuộc Đàm Lê mới bừng tỉnh.
Khóe môi cô gái nhếch lên một nụ cười hứng thú và hư hỏng, pha chút năng lượng không thể che giấu, những lọn tóc xoăn dài rơi xuống phiến mũi, đôi mắt và lông mày.
Trước đó cô còn chán muốn chết, vừa lúc này liền linh động hẳn.
Vì thế ngay lúc Tần Ẩn xoay người, ánh mắt đầu tiên đã bắt gặp nơi vị trí khuất nhất lớp, có một cô gái tóc dài đội mũ lưỡi trai, một tay chống cằm——
Vô cùng hứng thú nhìn anh chằm chằm.
Tựa như một con mèo đang theo dõi đồ chơi yêu thích của nó, trong mắt tràn ngập sự tò mò và nghiên cứu.
Tần Ẩn khựng người.
Trong phòng thấp thoáng tiếng nghị luận.
Chỗ trống trong phòng học không còn nhiều, chỉ có vài chỗ, chủ yếu là mấy chỗ nam nữ ngồi cạnh, mấy bạn nữ không ngẩng cổ thì là nhìn chòng chọc chờ mong—–
Chờ xem Tần Ẩn chọn chỗ nào.
Sau đó, trong tầm mắt của các cô đột nhiên xuất hiện một cánh tay giơ lên.
Ngay thẳng trước mặt người nọ.
Tần Ẩn bất ngờ.
Một tuần không gặp, vết thương trên cánh tay cô gái nay đã kết vảy sắp bóc tách ra, chỉ còn lại vết sẹo hồng nhạt, trên cánh tay trắng nõn càng thêm bắt mắt.
Đa số mọi người ở đây đều có toan tính, chỉ mình cô là không.
Cô chỉ nhe răng cười rất đàng hoàng, ngửa mặt nghiêm trang xán lạn.
Kỳ quái không có hình tượng, theo một cách tinh quái:
"Bên cạnh tôi có chỗ trống này, anh trai nhỏ lại ngồi cùng không?"
"——-"
Trong phòng chìm vào an tĩnh.
Giảng viên đứng trên bục bên cạnh Tần Ẩn kinh ngạc ngẩng đầu, trên má trái là vẻ "không thể tin được", còn má phải là vẻ "quả là big can đảm".
Tần Ẩn chau mày, trong đôi mắt hiển hiện một chút ý cười nhàn nhạt.
Trong vài giây tĩnh mịch này, khắp phòng đã nổi lên những lời bàn luận sôi nổi của các bạn sinh viên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!