Năm năm sau.
Sân bay thành phố H.
"Thiếu gia, tôi thực sự xin lỗi. Có một vụ tai nạn giao thông liên quan đến nhiều ô tô trên Cầu vượt Vành đai phía Đông. Tôi hiện bị kẹt ở giữa và không thể di chuyển được thưa thiếu gia. Ước tính sẽ mất 20 phút để thông xe, cho nên ..."
" Ừm…. Hãy gọi cho ta khi ngươi đến đó . "
Sau khi cúp điện thoại , Cố Trì Viễn kéo hành lý bước ra ngoài.
Anh dừng lại , đi về phía ghế ngồi để hành khách nghỉ ngơi, định ở đây nghỉ ngơi đợi tài xế Trần Thúc tới .
Chuyến công tác kéo dài một thời gian khá lâu, anh tay rất không quen với khí hậu nhiệt đới của Thái Lan , đặc biệt là đồ ăn ở đó quá nồng và cay , trái ngược với khẩu vị nhẹ nhàng thường ngày của anh ấy.
Việc đàm phán với phía đối tác bên Thái Lan cũng vô không suôn sẻ . Sau ba bốn ngày, cuối cùng cũng ký được hợp đồng hợp tác .
Sau đó, anh để trợ lý ở lại xử lý các thủ tục còn lại và bay về Trung Quốc ngay lập tức.
Ca chuyến đi anh ta không thể ngủ ngon giấc khiến anh ta kiệt sức. Ngồi ở khu vực nghỉ ngơi một lúc, anh quyết định vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo.
Lúc Cố Trì Viễn đi vào Toilet, một người đàn ông to cao vội vàng bế một cậu bé bước vào và vô tình va chạm với Cố Trì Viễn, khiến chiếc túi lớn màu đen trên vai người đàn ông bị văng ra và rơi xuống đất.
Cố Trì Viễn có ý tốt nghiêng người muốn giúp người đàn ông này nhặt chiếc túi, nhưng lại vô tình nhìn thấy một bộ tóc giả màu nâu cùng váy và quần áo của phụ nữ bên trong.
Người đàn ông đột nhiên giật lấy chiếc túi từ tay Cố Trì Viễn và nói " Cảm ơn " với giọng đầy thô lỗ.
Cố Trì Viễn ngẩng đầu nhìn người đàn ông này, trên mặt hắn lộ ra vẻ cực kỳ lo lắng. Cậu bé mà hắn đang bế trông cũng không được thoải mái lắm, đôi mắt trống rỗng, vẻ mặt đờ đẫn, bơ phờ dựa vào vai hắn ta. Cả hai đều quả thực rất đáng nghi.
Người đàn ông không nhìn Cố Trì Viễn nữa, xoay người ôm đứa bé đi về phía trong .
Hắn nhìn xung quang xem có ai theo dõi không.
Đẩy cửa. Cuối cùng, hắn chọn ngăn cuối cùng ở hàng thứ hai , bế đứa bé trong tay bước vào và khóa cửa lại một tiếng cạch .
Sau khi rửa mặt , Cố Trì Viễn đang chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của một đứa trẻ từ bên trong , mơ hồ kèm theo những lời khó nghe.
Cố Trì Viễn không khỏi cau mày , cảm thấy có gì đó không đúng , nhưng anh lại không thích xen vào việc của người khác , nghĩ tới tài xế Trần thúc sắp đến, anh xách vali đi ra khỏi phòng tắm ...
Vừa bước ra khỏi phòng tắm , anh ta nghe thấy thông báo khẩn cấp về người mất tích từ đài phát thanh của sân bay.
Thông báo nói rằng một cậu bé khoảng 4 tuổi bị mất tích và mô tả chi tiết đặc điểm quần áo của đứa trẻ.
Đài phát thanh yêu cầu tất cả hành khách giúp chú ý xem xung quanh có trẻ em có đặc điểm trên hay không, đồng thời cho biết mẹ của đứa trẻ đang đợi ở quầy lễ tân của phòng phát sóng cũng đưa ra số điện thoại di động để cho những hành khách có manh mối có thể liên hệ.
Tim Cố Trì Viễn đập thình thịch, thông tin trong thông báo này rất phù hợp với đặc điểm của đứa trẻ mà anh gặp trong phòng tắm bị người đàn ông bế.
Đột nhiên, anh nhớ ra rằng mình đọc qua bài báo sáng nay.
Báo nói về phương thức hoạt động của bọn buôn người trong việc bắt cóc trẻ em.
Các băng nhóm buôn người thường quấn khăn tẩm thuốc mê cho trẻ, sau đó đưa trẻ vào nhà vệ sinh đội tóc giả, thay quần áo cho trẻ… rồi cải trang thành người khá nhằm đánh lạc hướng tìm kiếm , lợi dụng lúc trẻ đang hôn mê để thuận tiên cho việc di chuyển.
Cố Trì Viễn đột nhiên nhận ra rằng mình có thể vừa chứng kiến tội ác của một kẻ buôn người.
Mặc dù anh ta thường không thích can thiệp vào việc của người khác, nhưng đối với loại ác độc vô đạo đức này
Anh ta không thể ngồi yên và bỏ qua sự việc.
Vì vậy, anh kiên quyết quay lại phòng tắm, quyết định cứu đứa trẻ đó trước, vì anh lo lắng nếu chậm trễ một chút, đứa trẻ có thể gặp nguy hiểm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!