Hồ Lâm dừng chân lại, nhìn Hồ Đào bằng nửa con mắt: "Chị phiền muốn chết đi được, nói gì mà lắm thế," sau đó cô ta lại nhìn lướt qua Lâm Hướng Tự đang đứng bên cạnh Hồ Đào, cười lạnh một tiếng: "Mẹ nào con nấy, chỉ biết câu dẫn đàn ông!"
Hồ Đào ngây người, tức giận đến run rẩy, trong khoảnh khắc mất đi khả năng ngôn ngữ.
Từ trước đến nay, cô và Hồ Lâm vốn không ưa nhau, Hồ Lâm là một đứa chua ngoa cay nghiệt. Bình thường Hồ Đào có thể nhẫn nhịn nhưng lần này thì khác. Bởi vì chàng trai cô thầm thương mến đang đứng ở đây, hơn nữa những lời nói của Hồ Lâm lại vô cùng ngoa độc, thậm chí xúc phạm cả mẹ cô.
"Hồ Lâm! Xin lỗi chị đi! Ngay! Ngay lập tức!"
Hồ Lâm không thèm để ý đến cô, tiếp tục đi lên phía trước. Lâm Hướng Tự từ nãy đến giờ luôn im lặng, lúc này, dù đang rất giận, anh vẫn ung dung nói: "Em gái này, tốt nhất em nên rút lại những lời em vừa nói đi."
Cả Hồ Đào và Hồ Lâm đều quay ra nhìn Lâm Hướng Tự.
Đây là lần đầu liên Hồ Đào nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, mà giọng nói của anh lại càng sắc lạnh: "Tuổi còn nhỏ và chưa trải đời không có nghĩa là em có thể tùy ý làm bậy. Ngôn ngữ cũng không phải là thứ vũ khí để em công kích và làm tổn thương người khác. Cho dù em chỉ sống một ngày trên đời này thì cũng phải học được quy tắc ứng xử tối thiểu, phải tôn trọng những người xung quanh."
Vẻ mặt của Lâm Hướng Tự vô cùng nghiêm túc. Dáng người của anh cao lớn, đơn giản đứng yên một chỗ, che khuất ánh hoàng hôn buổi chiều tà. Hồ Lâm từ nhỏ kiêu ngạo tùy hứng là thế cũng bị anh dạy dỗ đến mức nói không nên lời.
Lâm Hướng Tự vẫn không động đậy, nhìn chằm chằm Hồ Lâm.
Hồ Lâm nắm chặt lấy quai cặp sách, liếc mắt nhìn Hồ Đào, cụp mắt nói: "Xin lỗi."
Hồ Đào "thụ sủng nhược kinh"*, không nghĩ đến công chúa nhỏ cũng có lúc cúi đầu. Lúc này lửa giận trong lòng cô đã được dập đi một nửa, cô cứ yên lặng đứng đó.
*Chú thích: Thụ sủng nhược kinh nghĩa là cảm thấy lo sợ vì được đối xử quá dịu dàng.
Lâm Hướng Tự lại khôi phục bộ dạng lười nhác như thường ngày, anh vỗ vỗ vào đầu cô: "Choáng lắm à?"
Hồ Đào lấy lại tinh thần, vừa định nói với Hồ Lâm "Không có gì", đã thấy đối phương hậm hực "Hừ" một tiếng rồi xoay người rời đi. Như để biểu đạt sự căm ghét của mình với Hồ Đào, Hồ Lâm chạy thật nhanh về phía trước, chẳng bao lâu sau đã mất hút giữa dòng người.
Khi Lâm Hướng Tự đưa Hồ Đào đến tận cửa nhà, cô nói với anh lời cảm ơn.
"Đừng để người khác tùy tiện coi thường mình." Lâm Hướng Tự nói.
Không ngờ được rằng mãi đến 8 giờ tối, Hồ Lâm mới về nhà. Khi cô ta bước vào cửa, Hồ Đào đang ngồi trên sô pha cùng Hồ Cận nói chuyện phiếm, Hồ Lâm nhìn thấy cô liền há mồm gào khóc.
Vừa nãy khi gặp nhau trên phố, trong ánh chiều tà mờ tối, cô không nhìn thấy rõ được khuôn mặt của Hồ Lâm. Bây giờ vào đến nhà, cô mới thấy được mặt mũi Hồ Lâm sưng vù như bị người ta đánh.
"Sao vậy con?" Hồ Cận vội vàng bước đến hỏi.
Hồ Lâm chỉ lắc đầu khóc lóc, không nói câu nào. Hồ Đào nghiêng đầu nhìn cô ta, lười không thèm dỗ dành cô công chúa nhỏ, liền cầm cặp sách chuẩn bị lên tầng. Đến lúc này, công chúa nhỏ mới nũng nịu mở miệng: "Chị hai đánh con, chặn đường không cho con về nhà."
Ở cùng nhau mấy năm nay, đây là lần đầu tiên Hồ Lâm gọi cô bằng hai tiếng "chị hai", Hồ Đào nhướng mày.
Hồ Cận và bà Hồ cùng quay đầu nhìn Hồ Đào, chờ cô giải thích. Hồ Đào nhìn thoáng qua vết thương trên người Hồ Lâm, ra dáng ra hình, không giống như làm giả. Hồ Đào suy nghĩ một hồi, cảm thấy dù nói gì cũng chẳng có tác dụng, chỉ đành nhún vai: "Đổi chiêu khác đi công chúa nhỏ ơi, giả vờ yếu ớt đáng thương đâu phải phong cách của em chứ."
"Hồ Đào! Nói chuyện đàng hoàng!" Bà Hồ tức giận nói.
"Con chỉ nói sự thật thôi!" Hồ Đào bị oan, trong lòng cũng bốc hỏa: "Cả nhà nhìn xem, nó được chiều ra bộ dạng gì rồi!"
Hồ Lâm lúc này cực kì ngoan, chỉ ngồi yên trên sô pha khóc lóc.
Hồ Đào đứng trước cầu thang, nhìn chằm chằm cô ta: "Hồ Lâm, em ngẩng đầu lên."
Hồ Lâm không thèm để ý đến cô.
"Ngẩng mặt lên!" Hồ Đào tức giận: "Em nói chị đánh em, không cho em về nhà, nhưng chị lấy đâu ra thời gian mà làm mấy chuyện đó chứ? Hôm nay tan học chị gặp em trên đường, chị đi cùng bạn học, cậu ấy đưa chị đến tận cửa nhà. Sau đó chị vẫn luôn ngồi xem TV cùng chú Hồ, em nói đi!"
Hồ Lâm không nói nửa lời.
Hồ Đào lạnh lùng cười, không để tâm đến chuyện này nữa, quay về phòng của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!