Chương 49: (Vô Đề)

Lâm Hướng Tự và Hồ Đào cùng trở về thành phố C. Vì lặn lội đường xa, hai người đều kiệt sức, vừa về nhà đã ngủ thiếp đi.

Khi Hồ Đào tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, Lâm Hướng Tự gõ cửa, ló đầu vào hỏi cô: "Muốn ăn sáng không em?"

Hồ Đào dở khóc dở cười: "Mười hai giờ rồi, ăn sáng gì nữa chứ?"

Cô xỏ dép lê mở cửa bước ra ngoài, phát hiện ra thật sự có bữa sáng, là sữa đậu nành và quẩy nóng, món ăn mà cô nhớ nhất suốt khoảng thời gian ở Úc, Hồ Đào bỗng rưng rưng.

"Anh dậy từ bao giờ thế?"

"Sớm hơn em một chút thôi," Lâm Hướng Tự nói, "Anh hâm nóng lại cho em rồi đó, em mau ăn đi."

Hồ Đào biết anh nói dối, nhà anh cách xa nội thành, không có quán chuyên bán quẩy nóng và sữa đậu nành. Chắc chắn anh đã ra khỏi nhà từ sáng sớm, lái xe vào nội thành mua về rồi hâm nóng lại cho cô.

"Ngon không?"

"Ngon lắm," Hồ Đào nói, "Ăn cả đời cũng được."

Lâm Hướng Tự nhoẻn miệng cười tươi, đưa tay vỗ vỗ đầu cô.

"Đợi em ăn xong, anh dẫn em đến một nơi."

Nơi Lâm Hướng Tự đưa Hồ Đào tới là nghĩa trang thành phố C.

Bà Hồ và Hứa Nhiên Nhiên đều được chôn cất tại đây. Lâm Hướng Tự mua hai bó hoa bách hợp bên ngoài nghĩa trang, đặt chúng trước hai bia mộ.

Mộ cửa Hứa Nhiên Nhiên nằm trước mộ bà Hồ, Lâm Hướng Tự nắm tay Hồ Đào đứng lặng trong chốc lát, không ai nói câu gì.

"Nhiên Nhiên," lúc chuẩn bị rời đi, anh mới mở lời, "Nhiên Nhiên, đến bây giờ tôi vẫn cho rằng, cậu không nên cứu tôi. Tôi luôn nghĩ, nếu cậu còn sống trên đời, cậu sẽ có tương lai xán lạn ra sao. Cậu nhất định sẽ hạnh phúc hơn lúc hai mươi tuổi, sẽ có một gia đình, sẽ gặp được một người yêu thương cậu hơn tôi, sẽ có những đứa trẻ đáng yêu…… Nhiên Nhiên, xin lỗi cậu."

"Nhiên Nhiên, cũng cảm ơn cậu."

Hồ Đào hơi ngập ngừng, mấp máy môi, rồi lại lắc đầu không nói gì.

Sau khi tạm biệt Hứa Nhiên Nhiên, họ đi đến trước mộ bà Hồ. Trên mộ đặt một bó hoa hồng trắng còn tươi, Hồ Đào biết nhất định ông Hồ Cận vừa tới. Khi hạ táng bà Hồ, ông Hồ mua thêm mộ địa bên cạnh, không thể bên nhau trọn kiếp, ông mong khi từ trần có thể được chôn chung huyệt với bà.

Lâm Hướng Tự nói: "Dì à, con là Lâm Hướng Tự đây, không biết dì còn nhớ con không ạ? Con vẫn luôn nhớ dì lắm, chè xoài bột báng dì làm là ngon nhất, dì đi nhiều năm vậy rồi, con vẫn chưa ăn được bát chè xoài bột báng nào ngon hơn."

"Con đưa Hồ Đào từ Melbourne về đây rồi, không biết dì có đồng ý," Lâm Hướng Tự ngại ngùng xoa xoa mũi, sau đó nghiêm túc hỏi, "Dì à, dì giao Hồ Đào cho con được không ạ?"

Hồ Đào đứng bên cạnh, vẫn luôn cụp mắt không biết đang nghĩ gì. Thế nhưng khoảnh khắc nghe thấy Lâm Hướng Tự chân thành hỏi "Dì à, dì giao Hồ Đào cho con được không ạ?", cô bỗng bật khóc, nước mắt như mưa.

Một cơn gió thổi qua, thổi bó hoa hồng trắng trước mộ bà Hồ nở rộ.

Bọn họ rời khỏi nghĩa trang, quay lại xe.

"Tiếp theo mình đi đâu?"

"Về nhà nhé." Anh nói, "Anh nấu cơm cho em ăn."

"Được," Hồ Đào suy nghĩ một lát, sau đó dè dặt đưa ra yêu cầu, "Anh bỏ ớt vào được không? Thật nhiều thật nhiều ớt nhé?"

Lâm Hướng Tự cười gật đầu, có lẽ là vì cảm thấy quá yên ắng, anh mở radio trong xe lên.

"Đài này vẫn hoạt động cơ đấy," Hồ Đào nói, "Hồi cấp ba em thích nghe đài này nhất. Mỗi ngày sau khi tan học đều cắm tai nghe để nghe radio trên đường về nhà, anh còn nhớ không, khi đó điện thoại của em vẫn là màu hồng phấn đó."

"Anh nhớ."

Tiếng nhạc vang lên, người dẫn chương trình nói: "Chắc các quý thính giả đều biết, hôm nay, ngày 17 tháng 1 năm 2015, Châu Kiệt Luân và Côn Lăng cử hành hôn lễ tại nhà thờ Selby ở Vương quốc Anh, thanh xuân của biết bao người cũng bởi vậy mà kết thúc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!