Chương 48: (Vô Đề)

2.

Hồ Đào đưa Lâm Hướng Tự trở lại căn hộ nơi cô sống. Căn nhà tuy nhỏ nhưng rất gọn gàng sáng sủa, khác hẳn với Hồ Lâm bừa bộn lôi thôi, Hồ Đào là kiểu con gái luôn sạch sẽ gọn gàng như vậy.

Hồ Đào hỏi anh: "Sao cậu lại tới đây?"

"Tôi đi công tác…." Lâm Hướng Tự không quen nói dối cô, đôi mắt không ngừng nhìn ngang ngó dọc.

Hồ Đào chỉ mỉm cười, không vạch trần anh, cô lại nói: "Tôi ở bên này làm giáo viên dạy tiếng Trung, không biết có phải vì ở đây nhiều nắng hay không, mà tôi cao thêm tận hai centimet."

"Thật sao? Để tôi đo xem nào."

Hồ Đào liền thật sự tìm thước cuộn, cởi dép lê ra để chân trần trên đất cho Lâm Hướng Tự đo.

"….. Cao lên thật này," Lâm Hướng Tự nhìn con số trên thước cuộn, "Tôi ở Mỹ bốn năm vẫn chẳng cao lên phân nào, chắc tại Washington không đủ nắng rồi."

"Cậu cao vậy đủ rồi." Hồ Đào cười, nhón mũi chân lên chạm vào đỉnh đầu anh.

Lâm Hướng Tự mỉm cười đứng yên để cô chạm vào, khi bàn tay Hồ Đào chạm đến mái tóc của anh, anh bỗng gọi: "Hồ Đào."

Hồ Đào ngước mắt nhìn anh.

Lâm Hướng Tự mở miệng gọi cô nhưng lại chưa nghĩ ra nên hỏi gì, anh hơi đỏ mặt, quay đầu nhìn đi nơi khác.

Hồ Đào hỏi: "Mọi người có khỏe không?"

"Vẫn khỏe." Lâm Hướng Tự không thể không trả lời cô.

"Cậu sao rồi?"

"Khá ổn," Anh nói, "Công ty phát triển không tồi, năm nay đại học C còn mời tôi đến giảng dạy môn sinh học biển."

"Tốt quá, cậu vẫn luôn lợi hại như vậy."

"Thế còn cậu, có nghĩ đến chuyện về nước không?"

Hồ Đào ngẩng đầu nhìn anh. Trong mắt Lâm Hướng Tự mang ý cười, nhưng lòng bàn tay anh lại chảy mồ hôi đầm đìa.

"Không về đâu," Hồ Đào lắc đầu, "Tôi thích cuộc sống của tôi bây giờ."

"Vậy sao?"

"Khá ổn," Cô nói, "Vô cùng đơn giản, sẽ không quá vui, nhưng cũng không phải lo nghĩ muộn phiền."

Lâm Hướng Tự muốn nói lại thôi.

Hồ Đào ngắt lời anh: "Cảm ơn cậu nhé."

"Sao lại cảm ơn tôi?" Lâm Hướng Tự cười khổ.

"Cảm ơn cậu vì đã tới thăm tôi." Cô nói, "Tôi vui lắm."

"……. Tôi cũng vậy."

Hồ Đào vươn vai lười biếng: "Tôi buồn ngủ quá rồi, đi ngủ thôi."

Căn hộ của Hồ Đào là căn một người ở, chỉ có một cái giường. Cô ôm chăn ra sô pha, làm một cái giường tạm thời cho Lâm Hướng Tự.

Trong quá khứ, đã có rất nhiều lần họ ngủ cùng giường với nhau. Thời cấp hai, cô đến nhà anh chơi game, hai người mê mẩn chơi "Tiên Kiếm Kỳ Hiệp", mỗi ngày đều vì Lâm Nguyệt Như và Triệu Linh Nhi mà đấu khẩu không ngừng, có đôi lúc chơi đến quên cả giờ giấc, bà Lâm liền giữ Hồ Đào ở lại qua đêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!