Chương 47: (Vô Đề)

1.

Mùa đông năm thứ hai sau khi Hồ Đào rời đi, Lâm Hướng Tự rốt cục cũng nghe được tin tức về cô.

Là Hồ Lâm xông vào phòng làm việc của anh, đem một xấp ảnh rất dày ném lên trên bàn làm việc.

"Tôi tìm được chị ấy rồi!" Cô ta nói, "Các người đều không muốn gặp lại chị ấy, tôi hận các người."

Cô ta nhìn thẳng vào mắt Lâm Hướng Tự, gằn từng chữ một: "Lâm Hướng Tự, tôi hận các người, hận từng người một."

Lâm Hướng Tự ngồi trên ghế làm việc, không cầm xấp ảnh Hồ Lầm ném trên bàn làm việc lên. Anh chỉ lẳng lặng nhìn Hồ Lâm, đợi đến khi cô ta đập ly đạp ghế phát tiết xong, anh mới nhàn nhạt cất lời: "Anh mời em ăn tối nhé, em muốn ăn gì?"

Hồ Lâm giận điên người, nghe vậy thì cười khẩy: "Đếch cần, cất cái mặt nạ giả tạo đấy đi, Lâm Hướng Tự, tôi thật sự nhìn lầm con người anh đấy! Tôi thật sự, quá thất vọng về anh rồi!"

Sau đó cô ta đóng sầm cửa lại, quay người rời đi.

Mà Lâm Hướng Tự ở phía sau cô ta, tiếp tục quay lại ghế dựa, phản hồi các email được đánh dấu "ưu tiên" trên máy tính như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Anh đặt tay trên bàn phím, mi mắt cụp xuống, qua rất lâu vẫn không gõ chữ tiếp theo.

Một lúc lâu sau, Lâm Hướng Tự mới lấy lại tinh thần từ trạng thái cứng đờ không nhúc nhích, run rẩy đưa tay cầm lấy xấp ảnh kia.

Người con gái trong ảnh mặc chiếc váy lửng màu kaki, mái tóc từng dài đến eo giờ đã bị cắt ngắn ngang tai, thoạt nhìn trẻ trung tràn đầy sức sống.

Anh lần lượt lật xem từng bức ảnh, bức cuối cùng, được chụp vào một ngày mưa. Cô mặc chiếc áo gió màu trắng bước đi trên đường, bên cạnh cô là một người đàn ông mặc đồ đen, cầm ô đen, nước mưa đọng lại trên chiếc ô thành một giọt mưa lớn đang sắp sửa rơi xuống. Khuôn mặt người đàn ông nọ không xuất hiện trong ảnh, chỉ thấy Hồ Đào cúi đầu vén tóc về sau tai.

Đằng sau tấm ảnh, người chụp dùng bút đen viết địa điểm: Melbourne, Úc.

Lâm Hướng Tự khẽ vuốt ve tấm ảnh, tựa hồ đang sợ sẽ làm phiền đến người trong bức ảnh ấy. Anh nhắm mắt lại, có cơn gió thổi qua, thổi những tấm ảnh trên bàn rơi đầy trên nền đất.

Tôi đã không còn yêu thương cậu nữa, cũng chẳng mảy may lưu luyến nơi này. Cậu đừng nhớ mong, tạm biệt.

Vận mệnh tàn nhẫn nhất là khi, qua một thời gian rất lâu mới đem những điều ta từng bỏ lỡ đặt ngay trước mắt, để ta có thể nhìn thấy điều đó một cách thật rõ ràng.

Mãi cho đến lúc ấy, ta mới biết được rằng, ta đã vĩnh viễn để vuột mất đi.

Đêm nay, Lâm Hướng Tự ngồi thẫn thờ rất lâu trong phòng làm việc. Đêm về, cả thành phố đèn đuốc sáng trưng, chính anh cũng không nhớ nổi mình đã về nhà bằng cách nào. Chờ đến khi lấy lại tinh thần, ngón tay anh dừng trên công tắc đèn, chậm chạp mãi không ấn xuống. Anh lẳng lặng ngồi trong bóng tối qua chốc lát, sau đó đi đến phòng làm việc, tìm một đĩa phim điện ảnh, tên là "One Day".

Phòng làm việc rất lớn, màn hình phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Lâm Hướng Tự chợt nhớ về một đêm nọ, Hồ Đào vừa ngáp vừa lơ đễnh đọc lời thoại trong phim cho anh nghe: "Em đã từng gặp được nhiều người như vậy, nhưng vì sao cuối cùng lại là anh, là anh ngỡ chỉ thoáng qua như một người khách qua đường vội vã, nhưng lại chiếm giữ vị trí quan trọng trong lòng em đến nhường này."

Hóa ra không phải cô không hề để ý, mà là cô đang gắng gượng che giấu đi nước mắt trong lòng.

Đời này của anh, người vì anh mà tổn thương nhiều nhất, lại là cô gái yêu anh nhất trên đời.

Người đó, luôn xuất hiện trước mắt anh với khuôn mặt đầy ý cười vui vẻ, bất cứ lúc nào, bất kể nơi đâu, anh luôn tìm được cô dễ như trở bàn tay mỗi khi anh cần.

Người đó, dành cả thanh xuân để yêu anh sâu nặng, rồi dùng cả quãng đời còn lại để quên anh.

Hồ Đào à……

Không biết từ bao giờ, tuyết lất phất rơi bên ngoài ô cửa sổ. Thời gian khẽ khàng dừng lại trên bông tuyết trắng, khiến quá khứ đã qua càng trở nên rõ ràng. Màn đêm xanh thẫm dần buông, đèn xe như nước chảy từng dòng về phía trước. Thế nhưng, cả vạn ngọn đèn, đâu mới là chốn để dừng chân?

Một tháng sau, mùa đông thành phố C còn chưa kết thúc, dự báo thời tiết nói rằng sẽ có một đợt khí lạnh cuối cùng quét qua Trung Quốc, Lâm Hướng Tự bước lên chuyến bay đến Melbourne.

Khi máy bay cất cánh, Lâm Hướng Tự bỗng nhớ đến lần anh và Hồ Đào ngồi máy bay từ Indonesia về Trung Quốc năm ấy, đó là lần duy nhất bọn họ cùng ngồi trên một chuyến bay.

Khi đó cõi lòng anh trống rỗng, trái tim bi ai đến gần như hậm hực nhưng lại không thể không vờ như chưa có gì xảy ra. Thế rồi anh nghe thấy cô nói rằng: "

"Cậu xem, cầu vồng kìa, trông thật giống một phép màu nhỉ."

Nghĩ đến đây, Lâm Hướng Tự nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy mây đen dày đặc nặng nề, không phân biệt được sương mù hay khói bụi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!