3.
"Chị muốn đi Thượng Hải sao?" Hồ Lâm cắn một miếng bánh, đưa mắt nhìn Hồ Đào, "Vậy em cũng đi!"
Hồ Đào hơi phiền não, không biết có nên đưa theo cô "em gái" này theo không.
Hồ Lâm bắt đầu "giở trò": "Trước đây chị từng hứa sẽ đưa em đi mà."
Hồ Đào đành bất đắc dĩ để Hồ Lâm đặt hai vé máy bay. Ngày đầu tiên Hồ Đào và Hồ Lâm đến Thượng Hải, Hồ Lâm hừng hực khí thế đi mua sắm, cả ngày chỉ đi khắp phố mua mua mua, chân Hồ Đào mỏi đến rã rời.
Ngày hôm sau là ngày kỷ niệm thành lập trường, Hồ Lâm biết Hồ Đào muốn tụ họp lại với bạn cùng phòng, mà vừa hay lúc đó ở Thượng Hải lại có một buổi triển lãm tranh quốc tế nên hai người tách nhau ra.
Buổi sáng là sự kiện kỷ niệm thành lập trường với bài phát biểu của thầy hiệu trưởng và một số tiết mục văn nghệ. Mấy người Hồ Đào không có hứng thú với sự kiện này nên cùng nhau ngồi bên hồ của trường nói chuyện phiếm.
"À phải rồi," Hạng Khiết Khiết hỏi, "Cậu gặp Chu Hành chưa?"
"Hả?" Hồ Đào ngơ ngác, "Chu Hành? Là ai vậy?"
Hạng Khiết Khiết rụt cổ: "……Không có gì, tôi thuận miệng hỏi chút thôi."
"Tôi nên gặp người đó sao?"
"Cũng không phải," Hạng Khiết Khiết nói, "Chỉ là tôi nghe nói cậu ấy đặc biệt từ Úc trở về để tham dự lễ kỷ niệm thành lập trường, nên liền nghĩ…."
Hạng Khiết Khiết còn chưa nói xong, Đường Uyển Tĩnh đã kéo kéo áo của cô ấy, nhìn cô ấy một cái: "Đều đã là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi mà."
"Cũng phải," Hạng Khiết Khiết nói, "Ai da, cảm tưởng như ngày hôm qua vẫn còn là sinh viên, thế mà hôm nay đã tốt nghiệp nhiều năm như vậy rồi."
Hồ Đào cũng không quá để ý đến người tên "Chu Hành" mà Hạng Khiết Khiết nhắc đến, có quá nhiều người cô đã không còn nhớ nổi.
Bốn người bọn họ ăn tối ở một nhà hàng bên ngoài trường học, tuy rằng hôm nay căng tin trường miễn phí với sinh viên và cựu sinh viên, nhưng Đường Uyển Tĩnh chê nơi đó quá ầm ĩ, không phù hợp để bạn cũ tụ họp chuyện trò.
Hồ Đào ngồi bên cạnh cửa sổ nhà hàng, vô tình nhìn thấy cửa hàng sữa chua ở đối diện, tường màu nâu thẫm, cửa gỗ màu đỏ, trông thật giống như căn nhà nơi trấn nhỏ trong truyện cổ tích, cô hơi tò mò, "Tôi muốn đi mua một cốc sữa chua."
"Ơ, tiệm sữa chua đó đã sửa lại rồi à," Tề Duyệt nhìn "Cửa hàng sữa chua Annie", nói: "Như cũ, tôi ăn vị xoài nha."
Hồ Đào đi qua đường, xếp hàng một lát, khi xách theo sữa chua qua đường để quay lại quán thì nhận được điện thoại của Hồ Lâm. Hồ Đào đoán cô nàng đại tiểu thư này chắc xem triển lãm xong rồi, đói bụng nhưng không rủ được ai đi ăn, cô cúi đầu nghe máy: "Triển lãm tranh thế nào? Chị đang ở trường….."
Hồ Đào còn chưa nói xong, bỗng cảm thấy phía sau có một người kéo giật người cô lại. Mọi thứ xảy ra quá bất ngờ, Hồ Đào đứng còn không vững, đang định nổi nóng thì thấy một chiếc ô tô phóng vèo qua chỗ cô vừa đứng, tốc độ nhanh đến dọa người.
Lúc này Hồ Đào mới biết hóa ra cô không gặp phải thằng điên, mà người ta đã cứu cô một mạng. Trong lòng còn đang sợ hãi, Hồ Đào nghe thấy một giọng nam vang lên từ đằng sau: "Cô không muốn sống nữa à?"
"Cảm ơn anh." Hồ Đào nói.
Hồ Lâm ở đầu kia điện thoại không biết đã có chuyện gì xảy ra: "Sao thế?"
Hồ Đào vừa gật đầu cảm ơn người nọ, vừa cầm điện thoại nói với Hồ Lâm: "Chị có chút việc, lát nữa nói chuyện sau nhé."
Hồ Đào cúp máy, lúc này mới nhìn rõ người đàn ông trước mặt.
Anh ấy mặc chiếc áo khoác nỉ màu đen, khuôn mặt hoàn mỹ như điêu khắc, trắng trẻo thon gầy. Anh ấy ngẩn ngơ nhìn Hồ Đào, nhíu mày như gặp phải nan đề ngàn năm không thể tháo gỡ.
"Tôi thấy bóng dáng giống cậu," anh ấy cười tự giễu, "Không ngờ lại thật sự là cậu."
Hồ Đào đoán rằng có lẽ anh ấy là bạn đại học của cô, thế nên nở một nụ cười không hề giả trân, trông có vẻ như hết sức nhiệt tình: "A, là cậu sao, lâu lắm rồi không gặp."
Người đó càng nhíu chặt mày.
"Hồ Đào," Anh ấy nhàn nhạt nói, "Tôi là Chu Hành đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!