Chương 43: (Vô Đề)

1.

Khi Hồ Đào tỉnh dậy, cơn sốt của cô đã hạ bớt nhưng đầu vẫn còn váng vất. Cô nhìn một vòng quanh phòng ngủ, lật xem vài quyển sách trên giá, nhận ra tất cả đều là sách về khoa học biển. Cô quay đầu nhìn Lâm Hướng Tự, Lâm Hướng Tự đang đọc sách, thấy vậy cũng ngẩng lên nhìn cô, mấy máy môi không biết nên nói gì.

"Tiền thuê nhà tôi trả cho cậu có còn thừa không?"

Lâm Hướng Tự nói: "Còn thừa nhiều lắm."

Hồ Đào suy nghĩ một lát, rồi cũng mặc kệ lời anh nói là thật hay giả: "Vậy tôi tiếp tục sống ở đây được chứ?"

"Cậu muốn ở bao lâu cũng được."

Lâm Hướng Tự đưa chìa khóa cho Hồ Đào, Hồ Đào nhận lấy chìa khóa bỏ vào ví tiền. Lâm Hướng Tự mở rèm ra, ánh mắt trời vàng óng chiếu vào, Hồ Đào nhìn đồng hồ mới biết mình đã ngủ một giấc tới tận 12 giờ trưa.

"Cậu muốn ăn cơm trưa cùng tôi không?" Cô hỏi anh.

Lâm Hướng Tự ngập ngừng: "Vừa hay hôm nay là cuối tuần, nếu cậu không ngại thì tôi nấu cơm cho cậu ăn nhé?"

"Cậu biết nấu ăn á?" Hồ Đào hơi ngạc nhiên, "Cậu nấu ngon không?"

Lâm Hướng Tự bất đắc dĩ cười: "Biết chứ, tôi ở nước ngoài 4, 5 năm, nếu không biết nấu ăn chắc chết đói từ lâu rồi. Trước kia cậu thích ăn lắm, không biết bây giờ khẩu vị có thay đổi hay không."

Hồ Đào nói: "Chắc là không đâu, mất trí nhớ thôi mà, đâu phải thay đổi thành người khác. Cậu nấu thử xem."

Từ sau khi về nước, Lâm Hướng Tự rất ít nấu ăn, đừng nói là ngượng tay, ngay cả nhà bếp trông như thế nào anh cũng gần như đã quên mất. Trong lòng anh thấp thỏm bất an, lỡ hôm nay nấu dở, thì thanh danh cả đời của anh sẽ bị hủy hoại mất thôi.

Anh lái xe đến siêu thị mua nguyên liệu nấu nướng, Hồ Đào cũng đi cùng anh. Nơi Lâm Hướng Tự đến là một siêu thị mới mở, bán phần lớn là hàng nhập khẩu, giá cả khá cao nên người mua cũng không nhiều. Hồ Đào nhìn thấy một cặp đồ trang trí bằng sứ, là hai con thỏ chân dài đang ngơ ngác ngồi trên kệ hàng, một đỏ một xanh, một con cầm trong tay trái tim màu đỏ, con còn lại cầm một chiếc đồng hồ cũ kỹ.

Hồ Đào cảm thấy rất thú vị, cứ đứng trước mặt bọn chúng mãi không chịu đi tiếp.

Lâm Hướng Tự vươn tay ra từ phía sau lưng cô, cầm lấy đôi thỏ đưa cho Hồ Đào: "Mua đi."

"Cậu nói xem, vì sao một con cầm trái tim, một con lại cầm cái đồng hồ?"

Lâm Hướng Tự nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, sau đó chua chát đáp lời: "Có lẽ là muốn nói rằng, tôi đã yêu người dài lâu như thế."

Hồ Đào gật gật đầu, cúi xuống nhìn hai con thỏ trong tay.

Lâm Hướng Tự nói: "Khi tôi mới về thành phố C, muốn trang hoàng lại nhà cửa, tôi tự vẽ bản thiết kế, còn nội thất và đồ trang trí đều là do cậu mua đó."

"Thật sao?" Hồ Đào rất hào hứng, "Cậu có ảnh không? Cho tôi xem nào."

Lâm Hướng Tự lấy điện thoại ra tìm mấy bức ảnh cho cô xem, căn nhà ba tầng rất lớn, nhưng chỉ có một mình anh sống nên trông rất trống trải, không thể coi như một mái ấm, chỉ có thể gọi là một chỗ ở mà thôi.

"Tất cả đều do tôi chọn hả?" Hồ Đào rất hứng thú, thần sắc cực kỳ vui vẻ, "Đẹp phết nhỉ."

Lâm Hướng Tự hỏi cô: "Hay là mua đồ xong chúng ta ghé qua một lát?"

"Nơi cậu ở cách đây xa không?"

"Không xa lắm," Lâm Hướng Tự nói, "Ở đó toàn là cây bạch quả, những lúc gió thổi qua, lá vàng đều bay lưng lở trong gió, trông rất giống cánh bướm, trước đây cậu thích lắm."

"Vậy rốt cuộc tôi thích cây bạch quả, hay là cánh bướm?" Hồ Đào hỏi anh.

Lâm Hướng Tự nghe vậy bỗng ngẩn người, anh chợt nhận ra bản thân mình thật sự chưa từng nghĩ xem, rằng rốt cục, thứ cô thích là cây bạch quả, hay là cánh bướm.

Suốt những năm qua, anh hiểu về cô bao nhiêu cơ chứ?

Lâm Hướng Tự nấu canh cá, thịt bò sốt cà chua và một nồi lẩu chua cay, món tráng miệng là chè khoai môn đậu đỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!