Chương 42: (Vô Đề)

4.

Chuyện Lâm Hướng Tự cứ rảnh là tới tìm Hồ Đào, ít nhiều gì Hồ Lâm cũng biết. Ban đầu, cô ta liều sống liều chết ngăn Lâm Hướng Tự đến, sau đó vì không thắng nổi sự kiên trì của Hồ Đào nên đành bỏ cuộc.

Lâm Hướng Tự phát hiện ra cô em gái này của Hồ Đào chính là kiểu người "miệng dao găm tâm đậu hũ" điển hình, mỗi khi đối mặt với chị gái đều cởi giáp đầu hàng.

"Tối nay cậu rảnh không?"

Hồ Đào miễn cưỡng cười: "Tôi ngày nào cũng ngồi không nên muốn tìm việc gì đó để làm, trước khi khôi phục lại ký ức tôi có thể làm việc gì không?"

Lâm Hướng Tự nói: "Cậu có thể đến công ty tôi chơi, gần đây bọn tôi đang sản xuất một bộ phim hoạt hình, cùng thể loại với "Hai vạn dặm dưới đáy biển", là loại thám hiểm kỳ ảo đó, thú vị lắm."

"Hóa ra cậu đang làm phim à?" Hồ Đào đói, "Nghe có vẻ rất lợi hại….. Sao cậu lại muốn làm phim?"

Lâm Hướng Tự cười nhàn nhạt: "Sau này có cơ hội sẽ nói cậu nghe. Đợi đến ngày phim của tôi chiếu, cậu có muốn đi xem không?"

"Có chứ." Hồ Đào cười đáp, "Tối nay cậu tìm tôi có việc gì vậy?"

"Đưa cậu đi xem concert."

Lâm Hướng Tự lấy từ ví ra hai tấm vé VIP, nói: "Mấy đại lý bán vé lậu cũng hết sạch vé rồi, muốn trở lại một thời thanh xuân khó thật đấy."

"Châu Kiệt Luân sao?" Hồ Đào nói, "Cậu mau giấu kỹ đi đừng để Hồ Lâm thấy, lần trước con bé không mua được vé liền nổi điên, đập nát hết bình hoa cổ của chú Hồ đấy."

Buổi tối, Hồ Đào sửa soạn xong xuôi, đứng bên cửa sổ. Lâm Hướng Tự đứng bên dưới, lo lắng đề phòng: "Cậu chắc chắn muốn nhảy xuống không?"

"Chẳng phải cậu nói trước đây chúng ta đều làm vậy sao?"

"Nhưng mà…." Lâm Hướng Tự nuốt nước bọt, "Đó là chuyện của mười mấy năm về trước, thời niên thiếu ngông cuồng mà….."

Hồ Đào không thèm để ý đến anh, trèo lên bệ cửa sổ, trượt theo ống nước rồi nhảy xuống ở chỗ thấp nhất. Lâm Hướng Tự giang tay ra, vững vàng đỡ được cô.

Lâm Hướng Tự ôm Hồ Đào trong lòng, vẻ mặt nghiêm túc:"…… Nặng quá đi."

Khi Lâm Hướng Tự lái xe đến sân vận động, bên ngoài chật kín người, trên tay mỗi người đều cầm lightstick (gậy phát sáng), có những thiếu nữ đeo bờm phát sáng hình sừng trâu, trên mặt dán chữ "Jay", không khí cực kỳ náo nhiệt.

Hồ Đào cúi đầu xem giờ, Lâm Hướng Tự tranh thủ cài lên đầu cô một chiếc bờm phát sáng hình sừng trâu.

"Trông ngốc quá đi." Cô nói.

"Đẹp mà, khó lắm mới được xem concert một lần." Lâm Hướng Tự nói, "Nào, tạo dáng mau lên, tôi chụp một bức ảnh đăng lên vòng bạn bè, @Hồ Lâm."

Hồ Đào:"……"

Hai người bị đám đông xô đẩy tiến dần vào sân vận động, bọn họ ngồi ở hàng ghế đầu, hầu hết người trong khán đài đều là học sinh, tiếng hô hào chói tai như bao trùm cả bầu trời đêm.

Bài "Ngày nắng" của Châu Kiệt Luân được phát trên sân khấu, Hồ Đào ngồi xuống, cũng khe khẽ ngân nga: "Ngày ấy vì anh mà trốn học, ngày ấy những cánh hoa rơi, gian phòng học ngày ấy, tại sao em chẳng thể nhìn thấy…."

"Cậu vẫn thuộc sao?"

Hồ Đào gật đầu: "Giai điệu này tôi nhớ rất rõ. Bài hát này cũ lắm rồi sao?"

"Cũng không phải," Lâm Hướng Tự nói, "Chúng ta rồi sẽ già đi, nhưng thanh xuân vĩnh viễn không già cỗi."

Lâm Hướng Tự vừa dứt lời, Châu Kiệt Luân liền bước lên sân khấu. Anh ấy mặc một bộ vest đen, vừa đi vừa cúi đầu chỉnh tai nghe, cả khán đài bỗng chốc sục sôi, tựa như một chùm pháo hoa ầm ầm nở rộ trên bầu trời nơi sân vận động.

Thời gian như nước chảy.

Biết bao năm tháng đã qua, bỗng chốc ùa về trong khoảnh khắc anh ấy cúi đầu nói "Chào buổi tối".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!