Chương 37: (Vô Đề)

1.

Sau khi Lâm Hướng Tự và Trình Khả Hân ở bên nhau, có một khoảng thời gian rất dài Hồ Đào không gặp Lâm Hướng Tự. Là cô cố tình tránh mặt anh, bởi vì dù sao anh cũng đã trở thành bạn trai của người khác, nếu cứ thân thiết với cô như vậy cũng không hay, cô không muốn gây ra hiểu lầm.

Hồ Đào có kết bạn với Wechat của Trình Khả Hân, có thể từ vòng bạn bè của cô ấy biết được rằng hai người vừa cùng đi Hawaii một chuyến. Bên bờ biển xanh thẳm vô biên, Trình Khả Hân dựa đầu vào lưng Lâm Hướng Tự, trên tóc gài một đóa hoa sứ, hướng về phía máy ảnh nở nụ cười hạnh phúc.

Hai người mua quà lưu niệm về cho Hồ Đào, là xà phòng thơm thủ công, tinh dầu và rất nhiều món đặc sản. Lâm Hướng Tự gọi điện hẹn Hồ Đào vài lần nhưng cô đều lấy cớ bận việc ở trường, bảo anh gửi đồ đến cho cô.

"Thành phố có bao lớn đâu mà đưa tí đồ cũng phải gửi chuyển phát nhanh, giá của đại tiểu thư càng ngày càng cao nhỉ." Lâm Hướng Tự hậm hực nói.

Không ngờ đến cuối cùng, là Bạch Đông Viễn lái xe đem đồ đến cho cô.

Thấy Hồ Đào áy náy, Bạch Đông Viễn an ủi cô: "Không có gì đâu, tôi có việc ở bên này mà, tiện đường thôi."

Hồ Đào đem đồ cất vào ký túc xá, một hai đòi mời Bạch Đông Viễn ăn cơm.

Bạch Đông Viễn nói: "Không phải cậu nói với Lâm Hướng Tự rằng cậu bận đến choáng váng đầu óc, gặp mặt một cái cũng khó sao, tôi lại thấy cậu rất nhàn."

Hồ Đào thoải mái thừa nhận: "Bọn tôi không gặp lại nữa, chẳng phải là chuyện sớm muộn hay sao?"

"Cậu không nuối tiếc sao, tình nghĩa nhiều năm như vậy mà."

"Đâu còn cách nào khác."

Hồ Đào thở dài một hơi, trời thu giữa tháng mười, lá cây bạch quả rơi đầy trên nền đất, khi dẫm lên có thể nghe thấy được tiếng vỡ vụn mỏng manh.

Cô lặp lại: "Đâu còn cách nào khác, bọn tôi đều đã trưởng thành. Rồi đến một ngày sẽ phải thành gia lập thất, sau đó sinh con, việc phải suy nghĩ mỗi ngày không còn là điểm kiểm tra hay những nốt mụn dậy thì mãi không lặn nữa, mà là chuyện mua nhà, mua xe, có nên cho con cái đi học thêm không… Nghĩa tình dù sâu đậm hơn nữa, thì cũng chẳng thắng nổi thời gian."

Bạch Đông Viễn cùng cô sóng vai đi trong khuôn viên trường, bởi đây là ngôi trường có lịch sử hàng trăm năm, mấy năm nay cũng chỉ tu sửa lại những tầng đã được xây từ rất rất lâu chứ không phá đi xây lại nên gần như vẫn mang dáng vẻ ban đầu.

Anh ấy nói: "Có đôi khi tôi nằm mơ, mơ thấy chúng ta thời còn đi học, mặc đồng phục, này nào cũng khổ sở lắm mới bò được ra khỏi chăn ấm đệm êm, bữa sáng luôn là trứng gà và sữa bò, đúng bảy rưỡi lớp phó học tập sẽ thu bài tập về nhà."

Hồ Đào cười: "Tôi cũng thế."

Bạch Đông Viễn dừng chân bên đài phun nước, anh ấy bỗng nhiên nói: "Tôi của khi đó, từng rất thích một cô gái."

"Hả? Thật sao?"

"Ừm, sau đó thì không thích nữa… Thật ra cũng không phải không thích nữa, mà là…. Rồi tôi cũng yêu người khác, cùng yêu đương với người khác, cũng thật lòng thật dạ, nhưng mỗi khi nghĩ đến cô ấy, vẫn sẽ cảm thấy… rất vui vẻ, rất dịu dàng."

"Như vậy thật tốt," Hồ Đào vươn vai một cái, "Là tôi chấp niệm quá sâu."

"Không đâu, cậu như vậy cũng tốt." Bạch Đông Viễn nói, "Trên đời này, cũng phải có một kiểu người, sống theo cách đơn thuần mà nhiệt thành như thế."

Sau khi tiễn Bạch Đông Viễn về, Hồ Đào suy nghĩ một lát rồi bắt taxi đến trước công ty của Lâm Hướng Tự.

Ở đó có một nhà hàng nướng, khi Lâm Hướng Tự vừa thành lập công ty, dường như bữa cơm tối nào anh cũng cùng Hồ Đào ăn ở đây. Sau này khi công ty bắt đầu đi vào quỹ đạo, mỗi tuần bọn họ vẫn đến đây ăn một lần, lâu dần trở thành khách VVIP

Hồ Đào bước vào quán, không cần xem thực đơn, mở miệng gọi: "Ông chủ, một cân ngao, một cân tôm cay, một đĩa cơm chiên, thêm nhiều ớt."

Cùng lúc đó, một giọng nam quen thuộc khác cũng vang lên, cùng Hồ Đào không hẹn mà cùng: "Ông chủ, một cân ngao, một cân tôm cay, một đĩa cơm chiên, thêm nhiều ớt."

Hồ Đào ngẩng đầu lên, thấy ở phía đối diện, Lâm Hướng Tự cũng đang nhìn cô với vẻ mặt ngạc nhiên.

Oan gia ngõ hẹp.

Cách màn khói dày đặc của quán nướng, nhìn người đàn ông có thân hình cao lớn đứng cách đó không xa, Hồ Đào bỗng dưng muốn khóc.

Lâm Hướng Tự nhấc chân đi đến trước mặt Hồ Đào, theo thói quen mà giơ tay lên vỗ vỗ đầu cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!