1.
Thời gian thấm thoắt, chớp mắt đã lại một năm nữa trôi qua, công ty của Lâm Hướng Tự lên như diều gặp gió.
Khi công ty của Lâm Hướng Tự vừa thành lập thì vừa lúc Hồ Đào được phân vào dạy các em học sinh năm đầu cấp hai, công việc không quá bận rộn, mà công ty của anh lại rất gần trường trung học số bốn nên cứ rảnh rỗi là Hồ Đào lại ghé qua đó, bỏ thêm một ít đồ ăn vào tủ lạnh của bọn họ.
"Trời," Hồ Đào nhìn đống nho đã hư hỏng trong tủ lạnh, quay đầu lớn tiếng nói với Lâm Hướng Tự, "Rốt cuộc đã mấy ngày rồi các người không ăn trái cây?"
Mấy người đàn ông ngồi ghé vào nhau, trước mặt mỗi người là hai màn hình vi tính, không ai có thời gian để tiếp chuyện cô. Đó có lẽ là quãng thời gian mệt mỏi nhất trong cuộc đời Lâm Hướng Tự, anh làm việc bất kể ngày đêm, giờ giấc sinh hoạt bị đảo lộn hoàn toàn, khi mệt quá thì ghé đầu vào bàn chợp mắt một lát. Hồ Đào vẫn thường hay rón rén bước đến chỗ anh, đắp thêm cho anh chiếc áo khoác, chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao.
Mỗi lần nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Lâm Hướng Tự lúc mơ màng, Hồ Đào luôn cảm thấy bản thân mình thật vô dụng. Những việc cô có thể làm cho anh thật sự quá ít. Nếu một ngày nào đó cô có thể biến thành siêu nhân thì tốt rồi, chưa nói đến chuyện cứu rỗi thế giới, nhưng ít nhất cũng có thể san sẻ vui buồn với chàng trai ưu tú mà cô hết mực yêu thương.
Cũng may là ngoài năng lực vượt trội của bản thân thì Lâm Hướng Tự còn vô cũng may mắn, những năm nay đất nước đang chú trọng vào việc phát triển ngành văn hóa, hơn nữa anh còn có sẵn nguồn vốn cao, chỗ dựa trong nhà lại vững chắc, việc vận hành công ty vẫn được coi là dễ dàng.
Sinh nhật của Lâm Hướng Tự là vào tháng mười hai, anh thuộc cung Nhân Mã, nhón máu A. Từ sau khi thi đại học, hai người ở hai thành phố khác nhau, đã rất nhiều năm Hồ Đào không tổ chức sinh nhật cho anh. Ngày sinh nhật anh đó, Hồ Đào thức giấc từ khi trời còn chưa sáng, tất bật bận rộn trong bếp mãi mới miễn cưỡng làm được một cái bánh kem, đóng gói thật cẩn thận rồi đem qua nhà Lâm Hướng Tự.
Nhà của Lâm Hướng Tự cách nội thành khá xa, những cũng may là có đường cao tốc nên việc đi lại rất thuận lợi. Đó là dự án bất động sản do chính anh đầu tư xây dựng, Lâm Hướng Tự giữ lại hai căn, một căn cho chính mình ở và một căn cho Hồ Đào. Hồ Đào không nhận, vẫn luôn sống trong căn hộ mà Lâm Hướng Tự đã mua cho cô, mỗi tháng đều trả đầy thủ tiền thuê nhà, thế nên căn biệt thự kia cứ để không như vậy.
Lâm Hướng Tự thế mà đã dậy từ sớm, anh ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ dễ chịu thư thái, nhìn thấy Hồ Đào, anh ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu lại đến đây?"
Hồ Đào bất đắc dĩ giơ chiếc bánh kem trong tay lên: "Không phải tuần trước đã hẹn rồi sao, tổ chức sinh nhật cho cậu đó."
Lâm Hướng Tự nghiêm túc suy nghĩ: "Là hôm nay hả? Chính tôi cũng quên rồi."
"Cậu ở nhà sao lại ăn mặc như vậy? Định ra ngoài sao?"
"Phải," Lâm Hướng Tự gật đầu, nhìn đồng hồ, "Đang định đến nhà Nhiên Nhiên một chuyến. Tôi quên mất hôm nay có hẹn với cậu, hay là… cậu đi cùng tôi đi?"
Khi Lâm Hướng Tự còn học đại học trong nước, mỗi lần về nhà anh đều sẽ đi thăm cha mẹ Hứa Nhiên Nhiên. Khoảng thời gian vừa về nước gây dựng sự nghiệp, một tháng anh chỉ có một hai ngày nghỉ ngơi, những người khác đều sẽ chọn ngủ một giấc thật sâu, cũng chỉ có anh là sửa soạn chỉnh tề rồi tới giúp ông bà Hứa làm việc nhà, đi mua sắm.
Hồ Đào đem bánh kem để vào trong tủ lạnh nhà Lâm Hướng Tự rồi tranh thủ đổi màu son môi. Lâm Hướng Tự cố tình chọn khoảng thời gian không bị tắc đường để xuất phát, xe chạy thẳng một mạch như bay. Hồ Đào hạ cửa sổ xuống, một luồng gió mạnh bất chợt ùa vào, cô cười nói: "Nếu có thời gian tôi sẽ tranh thủ đi thi lấy bằng lái."
Ông bà Hứa vẫn ở trong khu dân cư cũ kỹ nọ, bọn họ nhất định không nhận một đồng của Lâm Hướng Tự, nói rằng nếu anh thật sự có lòng thì khi rảnh rỗi ghé qua nhà ngồi chơi một lát là được. Trong khu dân cư cũ không có chỗ đỗ xe, Lâm Hướng Tự dừng xe ở cách đó vài khu phố rồi cùng Hồ Đào đi bộ vào.
Lâm Hướng Tự dừng lại trước một cửa hàng hoa quả, bà chủ vui vẻ bước ra: "Ôi, cậu nhóc lại đến đấy à?"
Lâm Hướng Tự gật đầu, không muốn làm phiền bà chủ nên tự mình tỉ mỉ chọn trái cây. Hồ Đào định giúp anh cho nhanh, nhưng rồi lại cảm thấy rằng có lẽ anh cũng không muốn để cho người khác giúp đỡ, bởi vì những việc anh có thể làm, cũng chỉ có vậy mà thôi.
Bà chủ đứng bên cạnh cười tủm tỉm nhìn anh và Hồ Đào: "Lần đầu tiên thấy cậu đưa bạn gái đi cùng đấy, hai đứa vừa nhìn đã thấy xứng đôi, ui cha, đúng là trai tài gái sắc."
Lâm Hướng Tự cười, bao nilon trong tay run run, anh lắc đầu nói: "Không phải bạn gái cháu đâu, bọn cháu là bạn từ thời cấp hai ạ."
Hồ Đào đứng bên cạnh anh, dè dặt gật đầu với bà chủ.
Vì là khu dân cư kiểu cũ nên nơi này không được quy hoạch giao thông, đèn giao thông ở đây chỉ như đồ trang trí, chẳng ai thèm bận tâm. Một người dắt chó đi dạo vừa đi qua đường vừa ngáp ngắn ngáp dài, hàng rào bảo vệ bồn hoa đã hoen gỉ loang lổ, cây cối che kín bầu trời, khiến cho nơi này khác xa những khu phố phồn hoa sầm uất.
Lúc đi trên vỉa hè, Hồ Đào do dự mãi, cuối cùng cũng dừng lại, nói: "Hay là cậu đi lên một mình đi, tôi không giỏi nói chuyện phiếm với mọi người, vừa nhạt nhẽo vừa gượng gạo. Với lại… nếu lát nữa bọn họ hiểu lầm chúng ta thì cũng không hay."
Lâm Hướng Tự cũng không ép cô, anh nhún vai: "Vậy cậu đợi tôi ở đâu?"
"Ở kia có quán mì kìa, vừa hay tôi chưa ăn sáng."
Lâm Hướng Tự gật đầu: "Vậy đi, hôm nay chú hứa phải đi làm, tôi cũng không ở lại được lâu."
Lâm Hướng Tự bước lên cầu thang, anh còn chưa cần bấm chuông, bà Hứa nghe thấy tiếng bước chân của anh liền vội vàng chạy ra mở cửa.
Lâm Hướng Tự cười: "Dì à, buổi chiều mấy hôm trước bệnh phong thấp của dì có tái phát không?"
"Lâu lắm không tái phát rồi, thế mà con vẫn còn nhớ rõ," bà Hứa vừa cười vừa cúi người lấy dép lê cho anh, "Con ăn gì chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!