Chương 34: (Vô Đề)

4.

Lâm Hướng Tự quả thực không thất hứa, sau khi tốt nghiệp, anh liền trở về Trung Quốc.

"Chị đừng có mà mơ." Hồ Lâm vừa ăn sushi vừa chậm rãi nói với Hồ Đào: "Chị nhìn chuyên ngành của anh ấy xem, hơn nữa chị biết giáo sư hướng dẫn của anh ấy là ai không? Ông ấy giống như Hermes của giới học thuật vậy đó, sách giáo khoa đại học của tôi chính là do ông ấy viết. Thôi, nói nữa chị cũng không hiểu đâu, tóm lại là một nhân tài như anh Hướng Tự chắc chắn sẽ bị "Bắc Thượng Thâm"* cướp mất, ai lại trở về đây?"

*"Bắc Thượng Thâm" chỉ ba thành phố cấp một của Trung Quốc là Bắc Kinh, Thượng Hải, Thâm Quyến.

Hồ Đào đổ mù tạt vào đĩa của Hồ Lâm, hung dữ trừng mắt lườm cô ta một cái: "Ai khiến cô vừa ăn vừa nói nhiều như vậy?"

"Sao chị chẳng sốt ruột tí gì thế?" Hồ Lâm đặt đũa xuống bàn, "Nếu anh ấy không về thành phố C, bên ngoài có nhiều mỹ nhân như vậy thì xôi hỏng bỏng không hết à? Đều đã lớn tuổi rồi, bây giờ mà yêu đương thì chắc chắn sẽ tính đến chuyện cưới xin chứ còn gì nữa?"

Hồ Đào mấp máy môi, không đáp lời.

"Xem chị kìa, hay là anh Hướng Tự đi đến đâu thì chị cũng sẽ đi theo đến đó?"

Hồ Đào chỉ hận không thể dùng đũa chọc chết Hồ Lâm: "Tôi mà hèn mọn vậy sao?"

Hồ Lâm nghiêng đầu nhìn Hồ Đào, dừng một chút rồi nói: "Thật ra, đôi khi tôi mong chị có thể hèn mọn một chút."

Kết quả, Hồ Lâm thế mà lại đoán sai rồi.

Lâm Hướng Tự về thẳng thành phố C, vừa đặt chân đến nơi, anh liền đem hết tiền đầu tư mấy năm nay của mình ra mở một công ty văn hóa và truyền thông. Hành động này của anh khiến tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

"Bọn họ đều nhờ tôi hỏi rằng có phải cậu uống nhầm thuốc rồi không?" Hồ Đào cười nói.

Lâm Hướng Tự đành phải chậm rãi giải thích cho cô nghe: "Lớn đầu cả rồi, bình tĩnh chút xem nào."

Công ty văn hóa và truyền thông của Lâm Hướng Tự bắt đầu với những tác phẩm truyện tranh và sách báo phổ cập kiến thức khoa học về đại dương. Bốn năm ở Mỹ, anh quen biết được với rất nhiều người, bỏ không ít công sức mới có thể mua được bản quyền của rất nhiều tác phẩm nổi tiếng để dịch sang tiếng Trung.

"Sách tranh cho trẻ em, truyện tranh cho thiếu niên và cả sách khoa học chuyên sâu cho độc giả trên hai mươi tuổi," anh nói, "Sau đó là video, hình ảnh động, thậm chí là cả phim điện ảnh nữa. Cậu đã từng xem phim "Oceans" chưa? Quay rất được, nội dung gay cấn rất hay, nhưng lại chỉ phù hợp với một số ít người, là nhóm người lớn tuổi và có trình hộ học vấn rất cao.

Thế nhưng thật ra đối với nhóm người này thì lại không cần phải ra sức tuyên truyền về việc bảo vệ môi trường, bởi vì chính bản thân bọn họ cũng tự biết ý thức được điều đó."

"Ý tưởng này hình thành là bởi khi còn ở Washington, có một lần tôi gặp được một nhóm du khách Trung Quốc và nghe thấy bọn họ kể về việc được ăn thử cá sủ vàng. Cá sủ vàng là động vật được bảo tồn của quốc gia, ấy vậy mà những người phụ nữ trung niên ba bốn mươi tuổi đó có thể hớn hở mà khoe khoang như vậy, không những thế còn xúi giục bạn bè của mình đi ăn thử," Lâm Hướng Tự thở dài, "Đáng sợ hơn cả sự biến đổi của thiên nhiên chính là tư tưởng của con người.

Nhưng bọn họ đều đã sống đến chừng đó tuổi rồi, quan niệm đã hình thành vững chắc, tôi vô pháp xoay chuyển đất trời."

"Rồi đến lần đi Bắc Cực đó, Weibo của tôi bỗng nổi lên một cách khó hiểu, tôi được rất nhiều người chú ý, cũng nhận được rất nhiều tin nhắn. Bọn họ nói rằng bọn họ thậm chí còn lên Baidu để tìm hiểu kiến thức về bảo vệ đại dương, bắt đầu tẩy chay món vi cá mập. Cũng có người tìm đến tôi để nhờ quảng cáo, lúc đó tôi mới nhận ra, thời đại internet phát triển chóng mặt này có tốt có xấu, nhưng mặt tốt vẫn nhỉnh hơn một chút.

Phạm vi người có thể tiếp cận được với những điều mới càng được trải rộng hơn, ngày càng có thêm nhiều người tình nguyện tìm hiểu và tiếp thu, giữ cho mình một trái tim hướng thiện."

"Tôi muốn dùng hết khả năng của mình để có thể truyền bá tư tưởng bảo vệ môi trường đến thế hệ của chúng ta và cả những thế hệ đi sau của chúng ta nữa. Tôi muốn làm cho những hạt giống tốt đẹp đó bén rễ nảy mầm trong lòng bọn họ, bọn họ mới là tương lai của thế giới, chờ đến đi bọn họ lớn trên, hành tinh này mới có hy vọng."

Hồ Đào nhìn sâu vào đôi mắt anh, cảm thấy cả người đều nổi hết da gà.

"Tôi thật sự rất vui, bởi cậu vẫn luôn kiên trì theo đuổi ước mơ của cậu. Cậu nói đúng, đáng sợ hơn cả sự biến đổi của thiên nhiên chính là tư tưởng của con người. Cầu chúc cho giấc mộng của cậu sẽ trở thành hiện thực."

Vẫn luôn bước đi trên con đường cậu cho là đúng.

Vẫn luôn không ngừng bước đi như vậy.

Nhất định cậu sẽ gặp được người cùng chung chí hướng, trở thành đồng đội sát cánh kề vai.

Cô thật sự rất vui, bởi vì chàng trai mà cô thầm thương trộm nhớ suốt bao nhiêu năm nay vẫn luôn tốt đẹp và rạng ngời như thế.

Trước khi khai trương công ty, Lâm Hướng Tự lại làm một việc khiến cả thành phố C không khỏi trầm trồ.

Anh dùng hai triệu tệ, mở ra một phòng triển lãm từ thiện. Phòng triển lãm nằm trong trung tâm thương mại của chính ông Lâm, Lâm Hướng Tự ký hợp đồng thuê hai mươi năm, làm thành một khu hai tầng với gác lửng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!