Chương 33: (Vô Đề)

2.

Lâm Hướng Tự nói được làm được, mua vé máy bay đi Los Angeles, đưa Hồ Đào tới Disneyland. Disneyland ở Los Angeles là Disneyland đầu tiên trên thế giới, du khách nối liền không dứt, trên mặt mỗi người đều mang vẻ tươi cười. Tiếc rằng Hồ Đào thật sự không có hứng thú với công viên giải trí, cô không thích quá nhiều trẻ con như vậy.

"Có cần phải đi xa đến vậy không?" Hồ Đào hỏi.

"Có chứ," Lâm Hướng Tự nói, "Tôi rất thích California, ở nơi này ngập nắng, khác hoàn toàn với thời tiết mưa dầm của Washington. Hơn nữa lần đầu tiên tôi đến Disneyland cũng là đến đây, thế nên rất muốn đưa cậu đi xem thử. Đùi gà tây nướng ở đây ăn ngon lắm."

"Cậu không thích trẻ con sao?" Lâm Hướng Tự hỏi, "Không phải con gái đều rất thích à, đều nói rằng thích nhất là trẻ con nước ngoài, trông giống thiên thần nhỏ."

"Tôi không thích đâu," Hồ Đào lạnh lùng nói, "Trẻ con vừa ồn ào vừa nghịch ngợm, khác gì Hồ Lâm đâu."

"À đấy, sao không đưa công chúa nhỏ nhà cậu đi cùng?"

"Hỏi rồi, nó bảo nó không rảnh. Dạo này nó còn học Kendo, cứ thấy tôi là muốn chém, thế nên tôi mới bảo phiền nhất là trẻ con."

*Kendo, là một môn võ thuật đánh kiếm hiện đại của Nhật Bản.

"Thế sau này thì sao? Lúc kết hôn chẳng lẽ lại không cần con cái?"

Hồ Đào lắc đầu, giơ chiếc nhẫn đuôi cá của mình ra cho Lâm Hướng Tự xem: "Tôi theo chủ nghĩa độc thân."

Lâm Hướng Tự không coi lời nói của cô là sự thật, chỉ hỏi đùa: "Mua từ khi nào vậy? Trông đẹp phết đấy."

"Mua lâu lắm rồi," Hồ Đào cười nhàn nhạt, "Chẳng nhớ rõ nữa."

Hồ Đào đang nói dối, thật ra cô nhớ rất rõ. Bốn năm trước, cô đã tiễn Lâm Hướng Tự đi Mỹ ở sân bay Phố Đông. Sau đó, Hồ Đào ngồi tàu điện ngầm để quay về trường học, cô đi một mình trên con đường phủ đầy ánh hoàng hôn, nhìn thấy tủ nhẫn, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đi vào mua nó. Đến ngày hôm sau, cô mới tiếc nuối không thôi trong muộn màng, đó là thứ đắt tiền nhất cô từng mua từ trước đến nay.

Nhưng vậy thì sao chứ, trên đời này còn có một số thứ, mà cho dù dùng hết núi vàng núi bạc thì chúng ta vẫn không sao mua nổi.

Lâm Hướng Tự mua cho Hồ Đào một cái đùi gà tây nướng ở Disneyland. Hồ Đào cau mày, ngơ ngác nhìn cái đùi gà siêu to trước mắt, không biết phải cắn từ đâu.

Lâm Hướng Tự cười ha ha: "Cậu đừng sợ trôi son, ăn nhanh đi cho nóng."

Hồ Đào lấy hết can đảm cắn một miếng thật to, dầu mỡ dính đầy lên mặt.

Lâm Hướng Tự giơ máy ảnh lên, vừa hay bắt được khoảnh khắc cô ngẩng đầu.

Chờ đến khi mặt trời lặn, bọn họ xếp hàng để lên đu quay lồng. Hồ Đào khom lưng bước vào, Lâm Hướng Tự vội đặt tay lên trên khung cửa để cô không bị đập đầu. Xưa nay anh luôn như vậy, ân cần săn sóc, phong độ nhẹ nhàng, dịu dàng đến chết người.

Lồng quay từ từ lên cao, toàn bộ khu Disneyland đều đắm chìm trong ánh hoàng hôn nhu hòa, trông thật giống như một lâu đài trong truyện cổ tích. Lâm Hướng Tự ngồi đối diện Hồ Đào, đeo tai nghe màu trắng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sống mũi anh cao thẳng, sườn mặt anh hoàn mỹ tuấn tú tựa như được điêu khắc. Đã nhiều năm như vậy rồi, Hồ Đào rầu rĩ tự hỏi, Lâm Hướng Tự, rốt cuộc cậu có ma lực gì, mà đã nhiều năm như vậy rồi, tôi đối với cậu vẫn không có nổi nửa phần sức chống cự như cũ.

"Sao thế?" Lâm Hướng Tự hỏi.

"Không có gì," Hồ Đào vội vàng quay đầu đi chỗ khác, chỉ ra bên ngoài cửa sổ, "Hơi sợ độ cao."

"Thôi đi," Lâm Hướng Tự kéo dài giọng ra như khi anh còn ở thời niên thiếu: "Năm đó trên đỉnh núi Nga Mi cậu còn nghênh ngang không sợ trời không sợ đất cơ mà."

Hồ Đào cười hai tiếng: "Khi đó trẻ người non dạ nên chưa mắc chứng sợ độ cao thì sao?"

Lâm Hướng Tự nhướng mày: "Cậu sợ thật à?"

"Lừa cậu thôi," Hồ Đào lè lưỡi, "Cảnh hoàng hôn đẹp đến như vậy, cả đời chỉ được ngắm một lần mà thôi, sao tôi nỡ ngất đi được cơ chứ."

Lâm Hướng Tự nghiêm túc nói: "Cuộc đời của cậu còn dài mà."

"Nhưng không giống nhau."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!