Chương 31: (Vô Đề)

3.

Khi Hồ Đào nhận được điện thoại của Lâm Hướng Tự, cô vừa về nhà tắm rửa xong.

Sau khi Hồ Đào được làm giáo viên chính thức, ưu điểm lớn nhất là được trường học phân cho một phòng ký túc xá riêng, là một căn phòng nho nhỏ nằm ở tầng cao nhất của ký túc xá nhân viên. Trong phòng không có quạt và điều hòa, nhưng may mà có bình nước nóng, đến bữa có thể xuống nhà ăn dùng cơm. Điều kiện bình thường như vậy thôi, nhưng cũng đủ khiến Hồ Đào cảm thấy mãn nguyện rồi.

Thế nhưng đại tiểu thư Hồ Lâm vẫn trước sau như một mà bắt bẻ, bộc lộ hết tính cách của chòm sao Xử Nữ, nhíu mày chê lên chê xuống: "Chỗ như thế mà chị cũng ở được à?"

"Giường bé tí thế này thì lúc ngủ chị có lăn xuống đất không?"

"Ngày nào chị cũng ở đây mà không thấy ngạt thở à?"

Nói nhiều như vậy, cuối cùng đại thiểu thư cũng đi thẳng vào ý chính —— "Sao chị cứ nhất định muốn ở lại đây thế! Chị dọn về nhà ngay đi!"

Hồ Đào dở khóc dở cười: "Mọi người đều ở được rất lâu, sao chị lại không ở được?"

"Tôi mặc kệ!"

Hồ Đào cũng từng chụp phòng ký túc xá cho Lâm Hướng Tự xem, bực bội nói với anh: "Đâu đến mức tệ hại như Hồ Lâm nói chứ."

"Con bé hay nói trái lòng, chẳng qua cũng là vì thương cậu mà thôi," Lâm Hướng Tự vừa an ủi cô, vừa nói: "Nhưng mà phòng ở này của cậu… Trông chán thật đấy, tôi cũng không chấp nhận được, cậu vẫn nên dọn đi là tốt nhất."

Hồ Đào dở khóc dở cười: "Lại bắt đầu đấy! Chủ nghĩa tư bản xấu xa các cậu tránh xa tôi ra một chút đi."

Lâm Hướng Tự không nói thêm gì nữa. Lần thứ hai Hồ Lâm đến, trong tay cô ta cầm một chùm chìa khóa, dương dương tự đắc mà ném lên đầu giường Hồ Đào: "Anh Hướng Tự vừa mua một căn nhà ngay cạnh trường chị, là một căn hộ kiểu khách sạn, xong hết nội thất rồi, bể bơi, phòng tập, sân golf, cơ sở vật chất đều đã hoàn thiện hết, chị chỉ việc xách đồ vào ở thôi."

Hồ Đào không hiểu: "Cô đang nói gì thế?"

"Chị biết đấy, người ta ở nước ngoài, mua nhà mà không ai chăm sóc thì rất không an toàn. Anh ấy bảo chị dọn qua đó ở đi, coi như giúp anh ấy thêm một việc."

Hồ Đào gọi điện cho Lâm Hướng Tự xác minh, Lâm Hướng Tự cực kỳ hài lòng với hiệu suất làm việc của Hồ Lâm: "Công chúa nhỏ nhà cậu đáng tin thật đấy."

"Cậu cũng tự biết mình ở tít tận nước ngoài, vậy cậu mua nhà làm gì?"

"Giá nhà tăng quá nhanh, mua nhà là xu thế tất yếu mà."

"Đừng làm trò với tôi," Hồ Đào trợn mắt: "Tôi biết cậu còn đang đứng tên một đống tòa nhà cao ốc."

"Chết rồi!" Lâm Hướng Tự nói: "Hôm nay tôi có một chương trình chưa ra mắt, tôi phải đến phòng thí nghiệm kiểm tra, cậu cứ nói chuyện rõ ràng với Hồ Lâm nhé, tôi cúp máy trước đây, tạm biệt!"

Sau đó anh không thể không cúp điện thoại của Hồ Đào.

"Nói không được thì chạy luôn à?" Hồ Đào sửng sốt, "Khí phách đâu rồi?"

Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Hồ Lâm và Lâm Hướng Tự, sang học kỳ hai, Hồ Đào cũng dọn sang nhà mới, thế nhưng cô vẫn đều đặn chuyển tiền thuê nhà cho anh không thiếu một đồng.

Tối nay, Lâm Hướng Tự gọi điện về, kể cho Hồ Đào nghe chuyện của anh và Cố Sầm.

"Sau đó thì sao?" Hồ Đào nằm trên giường, nắm chặt điện thoại hỏi anh.

Sau đó thì sao?

Lâm Hướng Tự ngồi bên bờ biển, đem chuyện của mình và Hứa Nhiên Nhiên kể cho Cố Sầm nghe. Anh nghiêm túc xin lỗi cô ấy, nói với cô ấy rằng, tình yêu em muốn, anh không cho được.

Cố Sầm ngẩn ngơ nhìn biển sâu đen thẳm, không ngờ được rằng anh lại giữ trong lòng một câu chuyện đau thương như thế. Sóng biển đánh vào bờ cát, từng cơn từng cơn, đánh cả vào lòng cô ấy, tạo thành một cơn đau âm ỉ.

"Không sao cả," Cố Sầm nói: "Nếu anh chấp nhận, em không ngại…:

"Cố Sầm," Lâm Hướng Tự ngắt lời Cố Sầm, lẳng lặng nhìn vào đôi mắt của cô ấy: "Em là em, cậu ấy là cậu ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!