Chương 3: (Vô Đề)

Hồ Đào ngẩng đầu lên, ngay lập tức nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông đó. Trong khoảnh khắc, đầu cô bỗng trở nên trống rỗng, dần dần một lúc lâu sau, lâu như đã qua cả một thể kỷ, cô mới nhớ ra được người đang đứng trước mặt mình là ai.

Cô khẽ mấp máy môi nhưng không nói nổi một từ.

Người đàn ông nhếch môi cười, để lộ ra hàm răng ố vàng dơ dáy, đôi môi quanh năm không được chăm sóc trở nên khô khốc nhăn nheo, trên mặt có vết sẹo do bị dao chém, ông ta nói chuyện với chất giọng nặng nề, vừa nghe liền biết không phải người bản địa, ông ta nói: "Ba đây con."

Một câu nói, lại khiến bầu không khí nóng bừng lên như chảo lửa, tất cả mọi người đều phấn khích, tò mò vây quanh xem trò hề đang diễn ra trước mắt.

Bộ não của Hồ Đào cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động, cô cố gắng nhớ ra tình cảnh trong lần cuối cùng cô nhìn thấy người cha ruột này. Đó là chuyện của rất nhiều năm về trước, ông ta trở về từ sòng bạc, trong tiết trời tháng hai lạnh lẽo, ông ta chỉ mặc trên người một chiếc áo khoác làm bằng da thật, đôi mắt vì thức đêm mà chằng chịt tơ máu, nhưng khuôn mặt vẫn đẹp đẽ, anh tuấn như những nam minh tinh thường xuất hiện trong phim truyền hình.

Có lẽ đêm đó ông ta thua rất nhiều tiền, đá mạnh cửa nhà khiến nó như sắp sửa gãy ra. Mẹ Hồ Đào mặc thêm quần áo, bước ra khỏi giường, bưng canh gà lên làm bữa khuya cho ông ta, khói từ nồi canh bay đầy phòng khách.

Thế mà bà lại thấy ông ta uống say đến mức đi không vững, được một người phụ nữ trẻ trung trang điểm kỹ càng đỡ vào nhà. Người phụ nữ đó mặc một chiếc sườn xám màu xanh lá, khoác chiếc áo lông chồn trắng tinh, đi giày cao gót, ưỡn ẹo đi vào.

"Uầy, còn có người đang đợi anh về nhà cơ đấy." Người phụ nữ đó ngoa ngoắt nói, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn mẹ Hồ Đào.

Ông ta cười với vẻ mặt đầy khinh bỉ, nhìn bát canh trên bàn, thất tha thất thểu kéo người phụ nữ đi tới đó, cầm bát canh lên hơi nhấp môi một ngụm, sau đó hất âu canh làm bằng gốm sứ xuống đất khiến nó vỡ tan, phun ngụm canh lên người mẹ Hồ Đào: "Cái quái gì đấy? Mùi vị tởm lợm thế này, muốn đầu độc chết tao à!"

Hồ Đào khi đó còn nhỏ xíu, đứng trong góc phòng lạnh lùng nhìn cảnh tượng này. Ngày ấy, tên của cô là Dương Đào, theo họ của ông ta.

Cũng chính vào ngày đó, cô và mẹ bị đuổi ra khỏi nhà.

Hồi đó ông ta rất nghênh ngang và kiêu ngạo, khi ấy không ai không biết cậu ba nhà họ Dương ăn nhậu, cờ bạc, chơi gái thành thạo chẳng ai bằng.

Thế mà người đàn ông đang đứng trước mặt cô bây giờ lại đang xoa xoa hai tay, cười cười nói nói với vẻ mặt lấy lòng: "Thật trùng hợp, ba đã tìm con rất nhiều năm nay nhưng vẫn luôn không tìm được."

Hồ Đào nhìn người đàn ông trước mặt. Tóc của ông ta lốm đốm bạc, rối tung như ổ gà, bết dính vì vài ngày chưa tắm gội. Ông ta mặc chiếc áo khoác rằn ri màu xanh lá rẻ tiền, không chắn nổi gió lạnh thấu xương.

So với cậu ba ăn chơi trác táng của ngày xưa, lúc này ông ta như biến thành một người khác.

Hồ Đào hơi lạc đề, nhẹ giọng hỏi: "Gia đình tài phiệt giàu có như vậy cũng bị ông làm tán gia bại sản rồi sao?"

Người đàn ông nghe vậy liền như bị điện giật, thu lại bàn tay đang muốn đụng vào người Hồ Đào. Ông ta trầm mặc nhìn cô.

Mấy người bảo vệ khác thấy vậy liền đi đến, đấm mạnh lên bả vai của người đàn ông, cười ha hả nói: "Bị điên rồi à, đây mà là con gái của ông sao? Ông mà có con gái hả? Con gái của mà ông đẹp được như vậy sao? Ông tự soi gương nhìn lại đi, đừng thấy sang mà bắt quàng làm họ!"

Dù có vài người kéo người đàn ông đi, ông ta vẫn đứng im không nhúc nhích, nhìn Hồ Đào với ánh mắt van nài.

Hồ Đào khẽ mở miệng nói: "Tôi biết, là ông."

Mấy người bảo vệ kinh ngạc đến há hốc mồm, nhìn Hồ Đào rồi lại nhìn người đồng nghiệp đang đứng trước mặt với ánh mắt khắt khe.

Bọn họ nói rằng ông ta không thể có một đứa con gái đẹp như vậy là bởi chưa nhìn thấy dáng vẻ ngày còn trẻ của ông ta. Ngay cả mẹ Hồ Đào cũng nói rằng vẻ đẹp của cô đều được di truyền từ cha ruột.

Người cha ruột phong lưu phóng khoáng, ôm trong mình một đống nợ đào hoa.

Trái tim Hồ Đào bắt đầu cảm thấy khó chịu, co thắt lại, khó chịu vô cùng.

Cô đã từng rất hận ông ta, từng thầm nguyền rủa ông ta, mong rằng ông ta sẽ ngay lập tức biến mất khỏi thế gian này.

Nhưng đến ngày hôm nay, khi cô nhìn thấy ông ta trong dáng vẻ túng quẫn và cơ hàn như vậy, thấy số phận đối xử với ông ta tàn nhẫn như vậy, thấy ông ta bị cuộc đời xô tới bước đường cùng, người không ra người, quỷ không ra quỷ, mất đi tự trọng, tôn nghiêm mà khom lưng uốn gối, trên mặt, trên người đều là những vết sẹo xấu xí, cô vẫn phải thừa nhận một điều.

Cuối cùng thì cô vẫn đau lòng khi thấy ông ta có cuộc sống tồi tệ như thế.

Một giọt máu đào hơn ao nước lã, có lẽ trên đời này không có bất cứ loại thù hận nào thắng được mối quan hệ huyết thống.

Sau tiết thể dục, Hồ Đào cảm thấy thái độ của những người xung quanh đối với cô bỗng xoay chuyển 180 độ.

Cô vừa bước vào phòng học, cả lớp ngay lập tức lặng ngắt như tờ. Sự im lặng có chủ ý đó đối lập hoàn toàn với tiếng nói chuyền ồn ào ở ngoài hành lang, khiến người ta xấu hổ đến lạ thường. Trong không khí ngột ngạt như vậy, Hồ Đào cố gắng tỏ ra thờ ơ, bình thản ngồi vào chỗ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!