Khi Hồ Đào về đến phòng ký túc xá, ba người kia vẫn chưa trở về. Có lẽ là bởi sinh viên đã tốt nghiệp rồi nên trường học đặc biệt ưu ái, không cắt điện vào đúng mười hai giờ đêm nữa. Thế nhưng Hồ Đào cũng không bật điện, cô thấy hơi mệt, ngồi trên ghế một lúc, bức rèm bên cạnh vẫn còn đang mở, ánh trăng len lỏi vào phòng, lặng lẽ dừng lại trên người cô.
Cô cầm điện thoại trên tay, muốn gọi cho Lâm Hướng Tự một cuộc điện thoại nhưng rồi lại không biết nên nói gì.
Hồ Đào bất giác ghé mặt vào bàn ngủ thiếp đi. Màn hình điện thoại chợt lóe, có tin nhắn mới nhưng cô không đọc được.
Rạng sáng, cửa phòng ngủ bị mở mạnh ra tạo nên một tiếng "Ầm". Hạng Khiết Khiết vừa thở hồng hộc vừa bật đèn lên, nhìn thấy Hồ Đào vừa choàng tỉnh giấc đang ngồi trên ghế liền vội vàng hỏi: "Hồ Đào, cậu có nhìn thấy Uyển Tĩnh không?"
Hồ Đào mờ mịt lắc đầu. Hạng Khiết Khiết thấy vậy thì thở dài thườn thượt, lấy điện thoại ra gọi điện: "Cậu ấy không về ký túc xá."
"Làm sao thế?"
"Haiz," Hạng Khiết Khiết thở dài, "Thất tình."
Hồ Đào nghe vậy thì giật mình, không còn ngái ngủ nữa mà ngồi thẳng dậy nhìn Hạng Khiết Khiết: "Uyển Tĩnh sao?"
Hạng Khiết Khiết gật đầu.
"Không tìm thấy người luôn hả?"
"Mới vừa nãy vẫn ngồi uống rượu với nhau, cậu ấy bỗng nói là muốn ở một mình một lát. Tề Duyệt ngốc ngếch thế mà lại để cậu ấy đi thật luôn rồi."
Hồ Đào nhíu mày: "Các cậu gọi điện cho bạn trai của cậu ấy chưa? Sao lại chia tay vậy?"
"Nguyên nhân cụ thể thì chưa nói, haiz, anh ta cũng đang đi tìm khắp nơi rồi."
"Hay là cậu ấy về nhà?"
Hạng Khiết Khiết lắc đầu: "Không biết nữa, tôi không có số điện thoại của người nhà cậu ấy, chắc bạn trai của cậu ấy sẽ có đấy."
Giây tiếp theo, chuông điện thoại của Hạng Khiết Khiết vang lên, giọng nói của Tề Duyệt lớn đến mức người khác có thể cảm nhận được sự hưng phấn của cô ấy dù cách cả một màn hình điện thoại: "Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi! Ở sân thể dục đây này! Cậu mau tới đây đi!"
Hạng Khiết Khiết và Hồ Đào thậm chí còn không kịp khóa cửa phòng, chạy xuống tầng thì phát hiện cổng ký túc xá vẫn đóng chặt. Phòng trực ban vẫn đang sáng đèn, hai người họ nuốt nước bọt, rón ra rón rén đi vòng qua phòng trực ban để đến bên hàng rào cạnh đó.
Hạng Khiết Khiết hỏi Hồ Đào: "Cậu trèo tường được không?"
Hồ Đào trợn mắt lườm cô ấy một cái: "Cậu nghĩ tôi trèo được không?"
Hạng Khiết Khiết thở dài: "Thôi, hay là cậu về phòng đợi đi. Tìm được người là ổn rồi, tối qua cậu uống nhiều rượu như thế, nhỡ may lát nữa lại có chuyện không hay xảy ra thì chúng ta đừng mong lấy được bằng tốt nghiệp…"
Bà cô già Hạng Khiết Khiết còn chưa khuyên răn xong thì Hồ Đào đã nhanh nhẹn leo lên rào chắn, sau đó đạp chân lên đỉnh hàng rào, nhẹ nhàng thả người nhảy xuống đất rồi đứng vững vàng.
Hạng Khiết Khiết nhìn mà choáng váng, Hồ Đào phủi phủi tay rồi hất tóc: "Cậu quên rồi à? Tôi còn học cả leo núi đấy."
"Không biết cảnh này mà bị đám con trai kia thấy được thì bao nhiêu người hiểu ý mà rút lui nhỉ," Hạng Khiết Khiết cảm thán, "Nữ thần hóa ra lại là chị đại."
Hai người hớt hải chạy đến sân thể dục, cổng sân thể dục vốn cũng bị khóa nhưng may mà có người đã phá khóa trước đó nên hai cô có thể dễ dàng đi vào.
Trên sân thể dục có một chiếc xe cũ được cải tạo thành khán đài, Tề Duyệt và Đường Uyển Tĩnh ngồi trên đỉnh xe.
Tề Duyệt nhìn thấy Hồ Đào và Hạng Khiết Khiết thì vô cùng vui vẻ, từ đằng xa vẫy tay gọi hai người họ đến.
Hai cô trèo lên xe ngồi cạnh Đường Uyển Tĩnh, nhìn thấy xung quanh cô ấy có một đống vỏ bia rỗng và cả chai bia chưa mở nằm lăn lóc trên mặt đất. Hồ Đào tiện tay cầm lấy một chai bia, hỏi Đường Uyển Tĩnh: "Thế này là sao vậy?"
Đường Uyển Tĩnh quay sang, cô ấy say đến mơ màng, mặt đỏ bừng như tôm bị nấu chín, đầu cô ấy đau như muốn nứt ra.
Đây là lần thất tình đầu tiên trong cuộc đời Đường Uyển Tĩnh, có lẽ trên đường đời dài rộng phía sau, cô ấy sẽ thất tình thêm nhiều lần nữa. Nhưng chắc hẳn những lần sau đó sẽ chẳng bao giờ khắc cốt ghi tâm như thế này.
"Bọn tôi quen biết bảy năm, yêu nhau bốn năm trời, đều là mối tình đầu của nhau, thậm chí còn ra mắt gia đình hai bên hết cả rồi. Trước đây tôi vẫn luôn cho rằng bọn tôi sẽ mãi nắm tay nhau như vậy, kết hôn rồi sinh em bé, êm ấm dài lâu mãi cho đến khi bạc đầu. Không phải trong sách đã nói vậy sao, nhất sinh nhất thế nhất song nhân."*
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!