Một lúc lâu sau, cô mới nghe được tiếng sột soạt phát ra từ trong phòng. Lâm Hướng Tự lê dép lê ra mở cửa, không nói lấy một lời.
Khi ở Indonesia, chính bản thân Lâm Hướng Tự cũng bị thương, nhưng vì không muốn để Hồ Đào lo lắng, hơn nữa còn phải xử lý chuyện của Hứa Nhiên Nhiên nên anh luôn cố gồng mình lên để chịu đựng. Đến giờ phút này, nhìn thấy tình trạng bất ổn của anh, Hồ Đào mới hiểu rõ rằng anh đã phải gánh chịu nỗi đau lớn đến nhường nào.
"Lâm Hướng Tự."
Lâm Hướng Tự nhàn nhạt trả lời, sau đó mới nghiêng người cho Hồ Đào bước vào phòng ngủ của mình. Cách bài trí bên trong căn phòng vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ của cô, cô cũng không hề khách khí mà ngồi xuống cái ghế trước bàn làm việc.
Hồ Đào nghĩ mãi vẫn không biết nên mở miệng ra sao. Túi hành lý của Lâm Hướng Tự vẫn còn để ở góc tường, liếc mắt một cái là biết được từ khi về nhà anh chưa hề mở nó ra, dường như anh đang cố tình quên nó đi. Hồ Đào muốn nói vài lần lại thôi, cuối cùng phải căng da đầu, nói: "Cậu còn nhớ không, thời học cấp ba, bên cạnh hàng rào sân thể dục của trường mình có một loại cây, tôi nói đó là cây hoa lê, cậu bảo không phải.
Mấy hôm trước tôi vừa mua cuốn hướng dẫn phân biệt thực vật về đọc, hóa ra cậu nói đúng, đó không phải hoa lê mà là hoa quỳnh."
Lâm Hướng Tự vẫn không mở lời, lẳng lặng chờ cô nói hết: Hồ Đào dừng lại một lát rồi tiếp tục nói: "Truyền thuyết kể rằng hoàng đế Tùy Cung vì thấy hoa quỳnh nên mới cho xây dựng kênh đào Đại Vận Hà, người Dương Châu còn nói rằng hoa quỳnh không thể sống được nếu rời đất Dương Châu, ấy vậy mà cậu xem, nó kiên cường hơn mọi người tưởng tượng."
"Chính tôi cũng không biết mình đang muốn nói gì, cậu đừng cười tôi." Hồ Đào cúi đầu, thẫn thờ nhìn sàn nhà, "Hoa quỳnh nở vào tầm tháng bốn, tháng năm, sang năm vào mùa hoa quỳnh nở chúng ta cùng đi ngắm hoa nhé? Cậu đừng có mà qua loa lấy lệ nói rằng chờ sau này, sau này là hoa quỳnh của sau này, tôi muốn ngắm hoa quỳnh sang năm cơ."
"Có một câu thơ thế nào nhỉ, "năm năm tháng tháng hoa không đổi, tháng tháng năm năm người khác rồi"*. Lâm Hướng Tự, tôi thật sự không biết phải nói gì nữa… Thật ra, có những điều do số phận đã an bài, chúng ta không cách nào phản kháng, chỉ có thế chấp nhận mà thôi." Một mình cô nói nhiều như vậy, còn lấy cả thơ cổ ra để nói, vậy mà Lâm Hướng Tự vẫn không có phản ứng gì.
Hồ Đào thấy vậy liền cao giọng hỏi: "Cuối tuần cậu có đi học không?"
*Trích bài thơ Bạch Đầu Ông Vịnh của thi sĩ Lưu Hy Di.
Vẫn không có tiếng trả lời, thế nhưng Hồ Đào chẳng hề nản chí: "Lâm Hướng Tự?"
Lúc này anh mới ngẩng đầu lên, trong mắt anh chất chứa nỗi đớn đau vô bờ, anh nói: "Đừng làm loạn."
"Tôi không làm loạn, tôi biết cậu đang rất đau lòng, nhưng đau lòng có giải quyết được chuyện gì đâu." Hồ Đào gằn từng chữ một: "Cho dù cậu có đau đến thế nào đi chăng nữa, thì cậu ấy cũng đi rồi."
Cô nhìn thấy Lâm Hướng Tự siết chặt nắm tay, có lẽ là đang cố gắng kiềm chế cảm xúc, Hồ Đào biết mình đã nói quá lời nhưng cô không thể không nói. Cô bước đến kéo anh đứng dậy: "Xin lỗi."
Lâm Hướng Tự trầm mặc rất lâu rồi mới nhàn nhạt nói: "Để tôi đưa cậu về."
Cánh tay anh bó thạch cao, trông như một tảng đá cồng kềnh, Hồ Đào chợt nhớ ra khi còn học cấp ba tay này của Lâm Hướng Tự cũng bị gãy xương lúc chơi bóng rổ nên lo lắng hỏi: "Tay cậu không sao chứ?"
"Phúc lớn mạng lớn." Lâm Hướng Tự cười tự giễu.
Khi anh đi đến bên cạnh cô, Hồ Đào mới nhìn thấy khung ảnh thủy tinh trên bàn học mà vừa nãy anh che khuất, trong khung là ảnh chụp anh và Hứa Nhiên Nhiên, hai người sóng vai đứng cạnh nhau, vẻ mặt tươi cười.
Hồ Đào bình tĩnh thu lại ánh mắt, vờ như chưa nhìn thấy gì cả mà đi ra khỏi phòng.
"Mẹ, con đưa cậu ấy về." Lâm Hướng Tự nói với bà Lâm.
Bà Lâm vui mừng gật đầu, bây giờ bà ấy chỉ cần Lâm Hướng Tự chịu đi ra khỏi phòng, chịu nói chuyện đã là tốt lắm rồi.
Lâm Hướng Tự dừng lại trước ngã tư đầu tiên sau khi hai người ra ngoài bằng cửa sau, anh lặng im nhìn đám người ở phía đối diện, Hồ Đào cảm thấy cơ thể anh khẽ run rẩy, đây không phải di chứng của vụ tai nạn, mà là anh không thể tiếp nhận được một hồi chia ly. Hồ Đào không nói câu gì, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh anh. Mấy chục giây sau, khi đèn xanh đã sáng lên, Lâm Hướng Tự vẫn không động đậy, sau đó đèn đỏ lại sáng lên, người đến người đi, xe như nước chảy, bọn họ cứ đứng như vậy qua năm lần đèn đỏ thì Lâm Hướng Tự rốt cuộc cũng mở miệng: "Đi thôi."
Khi đi qua đường, anh luôn giơ tay nắm chặt lấy ba lô của Hồ Đào như sợ cô sẽ đột nhiên biến mất. Đến khi bọn họ cẩn thận đi qua được đường cái thì Lâm Hướng Tự như vừa gặp phải một cơn ác mộng, người đổ mồ hôi đầm đìa. Cuối cùng anh cũng buông tay, nói với Hồ Đào: "Cảm ơn cậu."
Hồ Đào đang quay lưng về phía anh, nói: "Để tôi đưa cậu đến nơi này."
Lâm Hướng Tự không hỏi nhiều mà chỉ lẳng lặng đi theo Hồ Đào một đoạn đường rất dài cho tới khi đến hẻm nhỏ nơi có quán đồ chơi làm bằng đường năm xưa. Ông chủ mặc chiếc áo khoác màu xanh nhạt, vẫn nhận ra Hồ Đào và Lâm Hướng Tự: "Hai đứa đều đã lớn quá rồi."
Hồ Đào cười cười: "Chúc ông luôn luôn khỏe mạnh nhé ạ!"
Ông chủ xua xua tay: "Cháu muốn viết chữ hay là vẽ tranh?"
"Viết chữ ạ."
"Viết chữ gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!