Chương 2: (Vô Đề)

3.

Chẳng bao lâu sau ngày khai giảng, Hồ Đào và Lâm Hướng Tự đều trở thành nhân vật nổi tiếng trong toàn khối.

Con trai muốn nổi danh, so với con gái có vẻ dễ hơn vài phần. Sau khi có kết quả của kì kiểm tra chất lượng đầu năm, bảng điểm được dán lên bảng thông báo gần cầu thang, cái tên đứng đầu chính là ba chữ "Lâm Hướng Tự". Thấy vậy, có người ồn ào hỏi: "Chữ cuối cùng viết là "Dữ" đúng không?"

"Tên của cậu Lâm cũng không biết, cậu bị thất học à?" Cậu nam sinh vừa lên tiếng hỏi bị gõ một cái vào đầu: "Cậu nhìn thấy thư viện mới được tu sửa của trường mình chưa, chính là do Lâm gia đầu tư sửa chữa đấy, nghe nói đó là món quà mà ba cậu ta tặng trường mình mừng cậu ta chuyển cấp."

"Lâm gia? Cái nhà tài phiệt mới nổi đấy á?"

"Suỵt, nói nhỏ thôi!"

Lúc này, Lâm đại thiếu gia đang ở sân bóng làm động tác ba bước lên rổ, tạo nên một đường cong tuyệt đẹp trong không trung. Quả bóng lọt vào rổ tạo ra tiếng "lạch cạch", trọng tài thổi còi kết thúc trận đấu, những người đứng xung quanh ầm ĩ reo hò. Đồng đội của anh chạy tới, mỗi người đều vui vẻ đấm một phát tán thưởng lên vai anh.

Có một khoảng thời gian Lâm Hướng Tự cực kì nổi tiếng, đến mức bác gái nấu cơm ở nhà ăn cũng khen anh hết lời.

Mỗi ngày Lâm Hướng Tự đều đi học bằng chiếc xe đạp địa hình thời thượng, chiếc xe đó của anh được coi là "hạc giữa bầy gà". Hầu hết mọi người đều sử dụng loại xe đạp có chuông lục lạc kiểu cũ, riêng anh lại có một chiếc xe địa hình nhập khẩu, khung xe uốn lượn tinh tế, tấm chắn bùn lắp chếch lên cao, quả thật khiến người ta mê mẩn.

Lâm Hướng Tự biết rất rõ điều này, cũng không ngại phô bày thế mạnh của mình trước mặt người khác. Mỗi lần đạp xe đến con đường dốc dài của trường, khi xe lao xuống, anh đều sẽ tăng tốc thật nhanh, cơ thể lao về phía trước, tựa như đón gió bay lên bầu trời.

Sau đó một thời gian dài, khi Hồ Đào học được một từ lóng "Tao bao*", cô ngay lập tức nghĩ đến Lâm Hướng Tự. Hai chữ này đem đặt trên người anh, quả thực vô cùng chuẩn xác.

*Chú thích*: "Tao bao" là một từ lóng mang ý nghĩa có phần châm biếm, ý chỉ những người ngạo mạn, tự cao.

Khi Lâm Hướng Tự nghe thấy điều đó, anh thản nhiên chấp nhận từ này, lại còn thờ ơ hỏi lại Hồ Đào: "Tao bao kết hợp với con trai của nhà tài phiệt mới nổi, đó chẳng phải là sự kết hợp hoàn hảo à?"

Có điều "vầng hào quang" của Lâm Hướng Tự quả thực quá mức chói mắt nên chẳng bao lâu sau đã xảy ra chuyện.

Một đám học sinh lớp tám tự xưng là nhóm "Rắn độc" vì thấy ngứa mắt với sự nổi bật và cao ngạo của Lâm Hướng Tự nên đã chặn đường anh trước cổng trường.

"Cái thằng này gần đây kiêu ngạo quá nhỉ?"

Lâm Hướng Tự xoay xoay quả bóng rổ trong tay, khẽ nâng mí mắt, vẻ mặt vô cảm trả lời: "Ờ."

Thái độ của anh lập tức chọc giận đối phương, một người trong đám tiến lên kéo cổ áo đồng phục của anh: "Thằng ranh con, đừng có vênh váo như thế, ba mẹ mày không dạy cách làm người à?"

"Bắt chó đi cày," Lâm Hướng Tự cười như có như không: "Anh nói chuyện buồn cười thật."

"Thằng ranh này, mày không biết sợ đúng không?"

Lâm Hướng Tự khẽ nâng quả bóng rổ trong tay, tay kia hướng về phía đối phương nghéo một cái, vẻ mặt đầy khiêu khích.

Đối phương hoàn toàn bị chọc giận, lấy ra một cây gậy từ trong cặp sách, vài người tiến lên vây quanh Lâm Hướng Tự, bắt đầu giơ tay nện cây gậy xuống. Lúc này, Lâm Hướng Tự vốn luôn thờ ơ bỗng ném quả bóng rổ vào giữa mặt tên đại ca, sau đó giơ hai tay lên trước mặt chắn một đòn gậy.

Giây tiếp theo, Lâm Hướng Tự nâng cao chân đá một lượt mấy người, khiến đối phương không kịp chống đỡ. Có người cầm con dao thủ sẵn trong người định đâm vào gáy anh, anh cũng chẳng buồn quay đầu lại, khuỷu tay huých mạnh ra đập vào giữa bụng tên đánh lén, khiến hắn ta đau đớn lùi lại vài bước.

Lâm Hướng Tự đấu một chọi năm nhưng vì anh đã học võ từ nhỏ nên ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn. Tuy nhiên, cho dù lúc mới bắt đầu anh có thể oai hùng chơi lớn nhưng càng đánh lâu lại càng trở nên chật vật, một thân một mình không thể phòng ngự trước sau. Thật may là đang ở trước cổng trường, vì có quá nhiều người vây quanh hóng chuyện nên đã kinh động đến bảo vệ của trường, khiến họ có cơ hội trừng trị cái ác một phen.

Ngày hôm sau, Lâm Hướng Tự đeo một sợi dây chuyền vàng to đùng đi học, tóc tai chải dựng ngược trên như gai nhím, làm náo loạn cả trường. Bởi vì phong cách của anh quá mức quái dị, khác xa với hình tượng bạch mã hoàng tử dịu dàng như ngọc trong lòng các nữ sinh đang ở độ tuổi mộng mơ, nên "sức nóng" của anh cũng dần bị giảm sút.

Thật bất ngờ, không biết vì bị uy hiếp như thế nào mà những kẻ tìm đến gây sự với anh ngày hôm qua lại xếp hàng đứng trước cửa lớp của Lâm Hướng Tự để xin lỗi anh.

"Không cần phải xin lỗi," Lâm Hướng Tự bày ra vẻ mặt coi thường nhìn bộ dạng khép nép của bọn họ, bĩu môi: "Có điều, bóng rổ của tôi đâu?"

Trưa hôm đó, trên bàn của Lâm Hướng Tự xuất hiện một quả bỏng rổ được kì cọ sạch đến mức thiếu điều tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Người nổi tiếng thường gặp nhiều thị phi, vài ngày sau lại có một tin đồn nói rằng thành tích kiểm tra chất lượng của Lâm Hướng Tự là nhờ gian lận mà có. Thật lòng mà nói thì lời đồn này rất đáng tin, bởi vì Lâm đại thiếu gia đi học chưa bao giờ nghe giảng, thường trốn ở bàn cuối ngồi đọc sách truyện lung tung.

Lời đồn này được lan truyện rộng rãi đi khắp cả khối, một nhóm học sinh có thành tích ưu tú cảm thấy uất ức, liền tìm đến phòng giáo viên đòi lại công bằng. Kết quả là lần khảo sát thứ hai Lâm Hướng Tự bị đưa đến phòng giáo viên, ngồi trước mặt một dàn giáo viên có "hỏa nhãn kim tinh" để làm bài khảo sát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!