Chương 18: (Vô Đề)

Mùa hè ở Thượng Hải nóng như một cái lò hấp khổng hồ, chỉ cần đứng trên đường một lúc thôi là mồ hôi có thể ướt sũng cả người rồi.

Một phòng có bốn cô gái, đều ngủ ở giường tầng trên, còn tầng dưới dùng để xếp sách vở và quần áo. Nằm đối diện với Hồ Đào là Hạng Khiết Khiết, cô gái có khuôn mặt tròn, đeo chiếc kính gọng đen, nói chuyện như máy đánh chữ, mỗi lần đều nói một hơi thật dài. Tề Duyệt nằm giường bên cạnh Hồ Đào, là người đến phòng đầu tiên, đồ đạc của cô ấy vứt bừa bộn trên bàn, tất cả đều có hình của một ngôi sao đang nổi, búp bê, móc chìa khóa, miếng lót chuột… khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Người nằm gần cửa là một cô gái người Thượng Hải tên Đường Uyển Tĩnh, ngoại hình xinh đẹp tinh tế, làn da trắng trẻo mịn màng, môi anh đào nhỏ nhắn, giọng nói mềm mại dịu dàng, tựa như con gái của vùng sông nước Giang Nam.

Trong bốn người họ, chỉ có Hồ Đào đến báo danh một mình. Nhìn cha mẹ của những người khác vì bọn họ mà bận trước bận sau, âu yếm nhắc đi nhắc lại những lời dặn dò, Hồ Đào dùng muỗng ăn từng miếng dưa hấu nhỏ, cũng không cảm thấy ngưỡng mộ hay chua xót.

Hồ Đào nghĩ mình đã bắt đầu cảm thấy quen thuộc, bắt đầu hòa nhập với thế giới này rồi.

Hồ Đào bận rộn mất hai ngày để đi mua các nhu yếu phẩm cần thiết, cũng tìm hiểu sơ qua về các loại phương tiện di chuyển quanh trường. Buổi tối khi cô quay về phòng, còn chưa kịp ăn cơm đã thấy Lâm Hướng Tự gọi đến.

Lâm đại thiếu gia liên tục cầu trời khấn đất, cuối cùng đã có thể tái xuất giang hồ. Ở đầu kia điện thoại, anh dương dương tự đắc, nói rằng đợi Hồ Đào trở về anh sẽ cho cô nhìn cơ bụng tám múi của anh.

Khóa học quân sự của anh vào đúng khoảng thời gian nắng nóng nhất trong năm, làn da của Lâm Hướng Tự vì bị phơi nắng mà ngăm đen như màu lúa mạch. Lâm Hướng Tự gửi ảnh cho Hồ Đào xem, chàng trai mặc bộ quần áo ngụy trang đứng giữa sân thể dục, ánh mặt trời lưu luyến dừng lại trên khuôn mặt anh, phác họa nên từng đường nét tuấn mỹ.

Con trỏ chuột của Hồ Đào dừng trên bức ảnh này, cô bỗng không kìm được mà rơi nước mắt. Đây là chàng trai cô yêu thương nhất, tươi cười rạng rỡ, anh tuấn đến mức khiến người ta rối bời.

Cảm ơn Thượng Đế, vì đã luôn giữ cho anh sự tốt đẹp và ưu tú như vậy, chỉ có thế, thì cô mới có thể hợp tình hợp lý để tiếp tục yêu anh, chẳng sợ khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng xa, xa đến mức cô không còn sức lực để chạy theo anh nữa.

Hồ Đào kể anh nghe về cuộc sống của mình ở Thượng Hải, phàn nàn về mùi vị của đồ ăn trong căng

-tin: "Nhạt quá sức chịu đựng luôn."

"Ở siêu thị chắc cũng có bán gia vị "Mẹ nuôi" nhỉ, nữ thần thử ra đấy mua đi."

"Cậu biết không?" Hồ Đào lải nhải: "Bọn họ ăn lẩu nhưng lại chấm nước tương vừng, không ăn cổ vịt và ruột vịt, cũng không có nồi nước tiêu nóng, lần đầu ăn tôi còn kinh ngạc đến mức không biết ăn kiểu gì cơ mà."

Lâm Hướng Tự vui sướng khi thấy người gặp họa: "Có cần tôi gửi cho cậu vài túi nước lẩu không?"

"Gửi đến đây thì cũng vô dụng thôi, trong phòng tôi làm gì có bếp."

"Phòng của tôi cũng không cho dùng nồi cơm điện, thế là bọn tôi tự làm một cái máy biến áp luôn." Lâm Hướng Tự nói, rồi lại nhớ ra mấy việc lặt vặt, đều đem kể hết cho Hồ Đào nghe: "Có người mời tôi gia nhập hội sinh viên đấy, mà tôi muốn tham gia vài câu lạc bộ thể thao ngoài trời nữa, tôi định học lặn và leo núi."

"Có nguy hiểm không? Có sợ bị thương không?" Hồ Đào lo lắng hỏi.

Lâm Hướng Tự vui vẻ trả lời: "Cậu nói leo núi hay là lặn? Leo núi thì không dễ bị thương như cậu nghĩ, nó không đáng sợ như trong tiểu thuyết đâu. Bắt đầu từ những đường leo đơn giản, thực hiện các biện pháp bảo hộ kỹ càng thì không còn gì phải lo lắng. Nếu có khả năng, sau này tôi còn định đến Vân Nam leo thử núi ở đó. Còn lặn biển thì lại càng đơn giản, hình như tôi khoe với cậu rồi mà, tôi có chứng chỉ lặn biển, tôi định hè sang năm đi thi lấy bằng huấn luyện viên."

Hồ Đào âm thầm ghi nhớ những điều anh nói, rồi lại hỏi vài câu về thể thao ngoài trời, cô cảm giác mình thật sự không biết gì về nó.

"Huấn luyện quân sự có gì thú vị không?" Hồ Đào tò mò hỏi.

Lâm Hướng Tự không nhịn được mà bật cười: "Đợi đến lúc cậu đi thì cậu sẽ biết có chuyện gì thú vị."

"Trường học của tôi thật biến thái, phải chờ đến hè sang năm mới tổ chức huấn luyện quân sự. Bọn tôi không có nổi một kỳ nghỉ hè!" Hồ Đào khóc không ra nước mắt.

Lâm Hướng Tự liền kể cho cô nghe những chuyện hay ho trong kỳ huấn luyện quân sự: "Lớp tôi có một nữ sinh trâu bò cực, đứng cũng ngủ được luôn. Thầy huấn luyện khom lưng đứng trước mặt cậu ấy cả nửa ngày, sau đó còn giơ ngón tay cái với cậu ấy cơ."

Nói đến nữ sinh, Hồ Đào không nhịn được mà hỏi thêm vài câu: "Cậu và Hứa Nhiên Nhiên có học cùng lớp không?"

"Không, cậu ấy ở lớp bên cạnh, lớp 23."

"Khoa cậu nhiều người thế cơ á?"

"Không phải đặt tên lớp theo số thứ tự đâu, tôi cũng không biết vì sao nhà trường lại đặt tên như vậy nữa. Khoa tôi chỉ có bốn lớp thôi."

"Con gái lớp cậu… xinh không? Tôi thấy người ta hay nói con gái học ở các trường khoa học kỹ thuật đều… đều không đẹp lắm đúng không? Tỉ lệ nam nữ của lớp cậu là bao nhiêu thế?"

"Tám nam một nữ, con gái đều là quốc bảo hàng thật giá thật, đều khá xinh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!