Chương 14: Năm 2005: Hoàng hôn đẹp đẽ vô cùng

1.

Hơn nửa tháng sau, Hồ Đào mới trở lại trường học.

Chuyện mẹ cô qua đời cũng không cần phải giấu diếm, nó giống như tự mọc cánh bay xa, tất cả mọi người đều đã biết.

Vì nghỉ học lâu nên Hồ Đào nợ rất nhiều bài tập về nhà. Thời gian có đợi con người bao giờ đâu, lửa thi đại học đã cháy đến sém lông mày. Điểm kiểm tra của cô cứ luôn giậm chân tại chỗ, hơn nữa cô không thể tập trung ngồi nghe giảng, tay phải bị thương không thể viết, chỉ mới cử động nhẹ thôi đã thấy đau nhức rồi.

Kết quả ba môn thi của Hồ Đào vô cùng kém. Cô đã nghỉ học lâu như vậy, tuy rằng bây giờ vẫn có thể miễn cưỡng theo kịp tiến độ, nhưng bộ não cần phải được dùng tới thường xuyên, lâu không sử dụng cũng có thể trở nên rỉ sắt.

Hồ Đào vốn là một cô gái nhạy cảm và tinh tế, cô sống quá tình cảm, cho dù là một việc nhỏ trong cuộc sống cũng có thể khiến cô đau lòng. Chuyện vừa xảy ra khiến cô không thể tập trung chú ý, ngồi nghe giảng chỉ thấy miệng của giáo viên mấp máy, lời còn không vào được tai phải chứ đừng nói đến chuyện ra tai trái.

Mỗi ngày về nhà, nhìn ghế sô pha trống trải, cô liền muốn òa khóc lên.

Từ khi bà Hồ qua đời, không đêm nào Hồ Đào có thể ngủ ngon. Mỗi lần nhắm mắt lại, những khoảnh khắc với mẹ đều lũ lượt ùa về. Những ngày cuộc sống còn khó khăn, suốt bao nhiêu năm cô và mẹ đều cùng nhau nằm ngủ trên chiếc giường gấp chật chội. Người mẹ rất ấm, Hồ Đào thích kéo tay mẹ, dùng ngón tay cái vuốt ve lòng bàn tay của bà, mềm mại trơn nhẵn, mẹ vẫn thường hay cười nhạo cô giống một đứa trẻ chưa cai sữa.

Rồi sau đó, vì phải làm việc nặng suốt nhiều năm, tay của bà Hồ trở nên vô cùng thô ráp, thế nên bà không cho Hồ Đào đụng vào nữa.

Tất cả những mảnh hồi ức đó đều có thể khiến cô rơi nước mắt. Thế nhưng cô phải vờ như chẳng có gì, phải để cho mọi người thấy rằng cô đã dần dần ổn hơn.

Bây giờ Lâm Hướng Tự chẳng cần phải học hành gì nữa, được cộng điểm thi đại học, nhiều trường còn đảm bảo chỉ cần anh đỗ tốt nghiệp thì sẽ ngay lập tức nhận được giấy báo trúng tuyển. Hứa Thành nói rằng: "Lâm Hướng Tự nhắm mắt làm bài cũng đỗ tốt nghiệp", nhưng vì lo cho Hồ Đào nên mỗi ngày anh đều kiên trì đến lớp. Những lúc không nghe giảng, anh thường đọc những loại sách liên quan đến bảo vệ biển, phần lớn đều là bản Tiếng Anh, một chồng rất dày, khiến người ta líu lưỡi.

Hồ Đào trộm giấu các bài kiểm tra của mình đi, không cho Lâm Hướng Tự nhìn thấy, sợ anh sẽ lo lắng cho mình.

Mấy hôm sau, thầy Tưởng gọi cô đến văn phòng.

"… Dù sao em cũng đừng chểnh mảng học hành chứ? Em xem, thành tích của em còn tụt dốc hơn cả sàn chứng khoán dạo gần đây nữa, mẹ em mà biết thì sẽ buồn lắm đấy."

Hồ Đào chỉ cúi gằm mặt, khiến người khác không nhìn thấy được tâm tư của cô. Thầy Tưởng cũng không dám nói nặng lời, nỗi đau mất người thân, đừng nói là một thiếu nữ mới mười bảy mười tám tuổi như cô, mà ngay cả một người đàn ông hơn ba mươi như thầy cũng không chịu nổi.

Hồ Đào đi ra khỏi văn phòng của thầy Tưởng, vừa vào lớp, mọi người đều ngẩng đầu nhìn cô. Hồ Đào không thích cảm giác như vậy, đó đều là những ánh mắt đầy thương hại. Từ sau khi có chuyện xảy ra với cô, mọi người xung quanh đều nói chuyện rất dè dặt, sợ sẽ đụng chạm đến Hồ Đào.

Như vậy chỉ càng khiến cô tổn thương hơn nữa.

Hồ Đào vờ như không thấy gì cả, lấy sách vở ra làm bài tập. Trên tay phải của cô vẫn quấn băng gạc, miệng vết thương trên má đã đóng vẩy, bác sĩ nói rằng nếu chú ý chăm sóc thì sẽ không để lại sẹo.

Hồ Đào không quen viết bằng tay trái, cô không thể cầm chắc được chiếc bút, nó cứ rơi xuống đất liên tục. Mỗi lần bút rơi xuống, Bạch Đông Viễn cách cô một lối đi nhỏ đều cúi người nhặt lên giúp cô. Hồ Đào hơi ngại, nói cảm ơn với cậu rất nhiều lần, Bạch Đông Viễn gật đầu, nhàn nhạt nói: "Tập trung nghe giảng đi, có người ghi chép hộ cậu rồi."

Vẻ mặt Hồ Đào đầy nghi hoặc, nhưng Bạch Đông Viễn lúc này đã cúi đầu chăm chú đọc tiểu thuyết võ hiệp, không muốn đáp lại cô. Chờ đến khi tan học, Lâm Hướng Tự mới đi đến trước mặt cô, đưa cho cô một quyển vở: "Những gì cần ghi vào vở dạo gần đây đều ở trong này hết đấy."

Hồ Đào mở vở ra, Lâm Hướng Tự chưa bao giờ ghi bài, mỗi quyển vở của anh đều mới tinh đến gần như vô dụng, thế nhưng quyển vở rất dày mà Hồ Đào đang cầm trên tay lại được ghi chép một cách vô cùng cẩn thận, dường như đó là những dòng chữ chỉnh tề nhất mà Lâm Hướng Tự từng viết trong cuộc đời của anh. Không chỉ thế, nội dung ghi chép còn tỉ mỉ đến mức giáo viên cũng có thể sẽ bất ngờ.

"Cảm ơn cậu." Hồ Đào nhẹ giọng nói

Lâm Hướng Tự vỗ nhẹ lên đầu cô, rồi ngồi xuống bên cạnh và đưa cho cô một bên tai nghe. Như thường lệ, anh nằm bò ra bàn, đeo tai nghe lên nghe nhạc. Bầu trời trong vắt, tiếng hát vang lên, vẫn là Châu Kiệt Luân với cách phát âm mơ hồ không rõ: "Mưa rơi suốt đêm, tình yêu của anh tuôn trào như dòng nước mưa…"*

*Chú thích: Trích "Thất lý hương"

- Châu Kiệt Luân

Hồ Đào bất chợt quay đầu sang bên cạnh, liền thấy Lâm Hướng Tự cũng đang nhìn cô, anh lấy tay chống cằm, cười với cô, sau khi hết một đoạn nhạc, anh lấy lại tai nghe: "Không nghe nữa, để đôi đưa cậu đi ăn cái gì đấy."

Hồ Đào ngồi sau xe đạp của Lâm Hướng Tự, anh cũng chẳng nói là đi đâu. Khi xe lao xuống một sườn dốc, góc áo của anh bị gió thổi phần phật, khung cảnh phố xá và hàng cây ven đường nhanh chóng lùi lại phía sau, tất cả những thứ xung quanh đều không liên quan gì đến bọn họ, giống như đang đi về phía tương lai không cách nào biết trước.

Giờ phút này, Hồ Đào bỗng muốn kể anh nghe ngàn vạn suy nghĩ mà cô giấu kín trong lòng.

"Hôm qua chú Hồ Cận nói với tôi rằng, tôi làm con gái của chú ấy một ngày thì cả đời sẽ luôn là con gái của chú ấy, nói rằng tôi đừng đi đâu hết, ở lại đây, chú ấy sẽ nuôi tôi cả đời."

"Thật ra cả tôi và chú ấy đều biết rằng tôi chẳng có nơi nào để đi cả, chẳng qua là chú ấy thương hại nên mới nhận nuôi tôi, nói đến chuyện ăn nhờ ở đậu đó thì từ bé tôi đã hiểu rõ rồi." Hồ Đào chậm rãi nói, Lâm Hướng Tự không nói gì, không biết anh có nghe được những lời này hay không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!