Cơn mưa kéo dài suốt một đêm, mưa đến tận sáng hôm sau nhưng vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Trong căn phòng tăm tối, Đào Sơ vẫn đang ngủ say sưa trong vòng tay của chàng trai trên giường.
Chiếc chăn mỏng bị đá xuống gầm giường lúc nào không hay, điều hòa được hạ xuống mức thấp nhất, người con gái nằm trong vòng tay của người nọ, bàn tay của người ấy nắm lấy cổ tay của cô suốt đêm không buông.
Hương thơm dịu nhẹ bí ẩn và hơi thở mát lạnh của anh vương vấn nơi đầu mũi của cô, trông như một loại thuốc giúp người ta ngủ ngon vậy.
Nhưng đêm nay cô lại bị mắc kẹt trong một giấc mơ tưởng chừng như vô tận.
Những hình ảnh trong giấc mơ cứ xếp chồng lên nhau, có cảnh mặt trời lặn đỏ như máu, cũng có cả cảnh dòng người tấp nập đổ xô đi ngang qua cô.
Mọi người cùng chạy về một hướng, có người hoảng sợ cũng có kẻ hốt hoảng, tất thảy âm thanh ồn ào ấy cứ dai dẳng như muốn chọc thủng màng nhĩ của cô.
Giữa biển người đang hốt hoảng, chỉ mình cô áo quần rách rưới đi ngược lại hướng của mọi người.
Cô chỉ nhớ rằng ánh nắng trong mơ rất chói lóa.
Cô còn nhớ rằng trong mơ đã nghe thấy tiếng rồng gầm mơ hồ ở nơi xa xôi mịt mù. Đào Sơ đứng trên bức tường thành cao cao, gió cát át đi giọng nói của cô, cuối cùng cô quỳ xuống dập đầu với nguồn sáng đang ngăn cách hết thảy bên ngoài kia.
Thành kính như thế, nhưng cũng tuyệt vọng đến vậy.
Dường như nguồn sáng mờ nhạt không tài nào vượt qua nỗi kia là tín ngưỡng vĩnh hằng trong suốt quãng đời này của cô.
Có lẽ ánh sáng trong giấc mơ quá chói mắt nên khi Đào Sơ tỉnh dậy cô không khống chế được rơi nước mắt.
Người con gái vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, cô ngơ ngác nhìn trần nhà trăng trắng một hồi nhưng vẫn chưa phản ứng lại.
Mãi đến khi đầu ngón tay mát lạnh của người kia nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên má cô thì lúc này cô mới chợt tỉnh táo lại, Đào Sơ vô thức quay đầu lại thì đúng lúc đụng phải chiếc áo trắng như tuyết của người đang nằm bên cạnh mình.
Hương thơm dịu nhẹ đặc trưng của anh xộc thẳng vào mũi cô, cô sững sờ trong giây lát rồi mở to đôi mắt của mình, cơ thể phút chốc cứng đờ, hai má hơi nóng lên.
Lúc này đây cô nằm gọn trong vòng tay của anh, khoảng cách rất rất gần.
Cô biết chắc chắn lúc này anh đang cúi xuống nhìn cô nhưng ngặt nỗi cô không có đủ mạnh mẽ để ngẩng mặt lên nhìn anh, người con gái trở mình nhúc nha nhúc nhích như con sâu bò ra ngoài.
Bỗng cô nhớ tới cảnh đêm qua anh bị thương đầy mình ngồi bên cạnh giường của cô, lúc ấy người anh toàn là máu, Đào Sơ hơi khựng lại sau đó ngồi bật dậy.
Người con gái ngơ ngác mở to hai mắt mình.
Phải một lúc lâu sau cô mới thốt ra được một câu: "A Trí ơi, đuôi của anh đâu?"
Vốn dĩ chỉ cần nhìn dọc theo bộ đồ trắng như tuyết kia của anh là có thể thấy chiếc đuôi rồng màu xanh băng ấy, nhưng hiện tại cô không nhìn thấy chiếc đuôi màu xanh băng của anh nữa.
Đào Sơ tưởng mình chưa tỉnh ngủ nên trở tay gõ vào đầu mình một cái.
Tiếp theo cô nhắm chặt mắt lại rồi mở mắt ra lần nữa.
Nhưng cô vẫn không thấy đuôi của anh, chỉ thấy được đôi chân của con người dưới bộ đồ rộng thùng thình của anh thôi.
"A Trí!" Đào Sơ chỉ vào đôi chân của anh, cô mở to hai mắt nhìn anh chăm chú, nhìn là biết đang ngạc nhiên đến độ nào.
Thẩm Ngọc Trí luôn chú ý đến từng cử chỉ và biểu cảm trên mặt cô, gương mặt hơi nhợt nhạt của anh thấp thoáng ý cười, cặp mắt sáng trong đong đầy những vì sao lấp lánh, hơi nước trong đôi mắt ấy phản chiếu gương mặt của người con gái trước mặt mình.
"Anh có thể biến đuôi của mình thành chân được ư?" Đào Sơ thò mặt lại gần, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn anh.
Cô cảm thấy hơi khó tin nên bò dậy quay sang vén một góc áo của anh lên.
Trên đôi chân ấy, Đào Sơ lờ mờ nhìn thấy những vảy rồng màu bạc đang tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!