Màn đêm buông xuống, tiếng sấm rền bên ngoài cửa sổ bị bức rèm che kín vang lên từng hồi dồn dập, cơn mưa to tầm tã trút vừa nhanh vừa mạnh xuống mặt đất.
Đào Sơ chui vào trong chăn ngủ một giấc ngon lành.
Nhưng cô không biết rằng lúc này bên ngoài cửa sổ phòng khách có một luồng ánh sáng đỏ sẫm lúc đậm lúc nhạt đang men theo khe hở của cửa sổ sát đất chui vào trong nhà mình.
Trong bồn tắm, chàng thiếu niên được làn khói sương mịt mù bao trùm cả thân trên đột nhiên mở mắt ra, nơi sâu thẳm trong cặp mắt màu trà ấy tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo ghê người.
Lớp vảy màu bạc huyền bí nơi đuôi mắt thấp thoáng lóe lên ánh sáng lạnh thấu xương, anh chợt giơ tay lên, một luồng ánh vàng nhạt ngưng tụ giữa những ngón tay thon dài nhanh chóng lao về phía phòng khách đánh bay đi thứ ánh sáng kia.
Năng lượng màu đen chớp mắt tản đi khắp nơi, chúng hoảng hốt chạy trốn đi mất.
Trong cơn mưa có một chiếc Maybach màu đen đang đỗ cạnh tấm biển hướng dẫn vào khu biệt thự ngoài vùng ngoại ô.
Người đàn ông mặc vest ngồi ở ghế sau bất chợt ôm ngực, mặt mày hắn ta tái nhợt hộc ra bãi máu đỏ tươi.
Một luồng khí đen tựa như ngọn lửa địa ngục đang rực cháy thoắt cái bùng lên bao trùm khắp người hắn ta, từng chút từng chút một xâm nhập vào từng góc trong xương tủy của hắn.
Giọt mưa tí tách rơi xuống kính xe, người đàn ông trẻ tuổi ngước lên nhìn bóng hình chẳng biết xuất hiện từ khi nào bên ngoài cửa sổ xe ấy.
Vẻ mặt của người đàn ông cao lớn đang ngồi ở ghế lái thay đổi, gã quay phắt lại nhìn người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở ghế sau: "Công tử…"
Người đàn ông trẻ tuổi giơ tay ra hiệu cho gã im lặng.
Mặc dù thái dương lấm tấm mồ hôi, mặt mày nhợt nhạt như tờ giấy nhưng đôi mắt hắn ta vẫn sắc bén vô cùng, hắn ta vươn tay mở cửa bước xuống xe.
Hắn ta đứng dưới cơn mưa to để mặc cho cơn mưa xối ướt cả người mình, lúc ngước mắt lên nhìn bóng hình trăng trắng đang đứng cách đó không xa thì hắn chợt đơ ra một hồi.
Một luồng khí màu vàng nhạt bao trùm hết xung quanh, nơi đây đã được thiết lập kết giới từ lâu, phàm là nhân loại thì sẽ không nhìn thấy được cảnh này.
Đây là lần đầu tiên hắn ta tận mắt nhìn thấy con rồng trong lời đồn xa xưa ấy.
Khác với vàng ngọc chói mắt như miêu tả trong truyền thuyết, chàng thiếu niên trước mặt hắn ta mặc bộ đồ trắng như tuyết, xuống dưới một chút là chiếc đuôi rồng màu xanh băng.
Gương mặt của anh trông rất trẻ, trời sinh đã độc đáo khác biệt, sắc hương rạng ngời.
"Tư Nguyện tham kiến điện hạ." Người đàn ông trẻ tuổi không quan tâm đ ến vũng nước mưa trên mặt đất, hắn ta đặt một tay lên ngực quỳ xuống cúi chào người trước mặt mình, nhìn trông có vẻ rất tôn kính người trước mặt mình này.
Thẩm Ngọc Trí đứng cách đó không xa nhìn người đàn ông xa lạ tự xưng là "Tư Nguyện" đang quỳ dưới mưa kia, anh híp mắt, mặt mày đượm vẻ xảo trá.
Chỉ mới nhìn thoáng qua là anh đã biết thừa tên trước mặt này là ma tu.
"Điện hạ, Tư Nguyện không có ý xấu, thần chỉ muốn gặp điện hạ mà thôi." Hắn ta thẳng lưng quỳ trên mặt đất, tư thế như cây tùng không kiêu căng cũng không nịnh hót nói với Thẩm Ngọc Trí đang hời hợt lạnh lùng đối diện mình.
Nhưng Thẩm Ngọc Trí không đủ kiên nhẫn để nghe hắn ta nói.
Hắn ta chỉ là một ma tu mà thôi.
Giết quách cho xong.
Bóng hình anh tựa như một tia sáng chớp nhoáng, chỉ trong giây lát là Thẩm Ngọc Trí đã đứng trước mặt người đàn ông xa lạ kia, anh không chút thương tiếc vươn tay bóp chặt cổ của hắn ta, đôi mắt màu trà thấp thoáng vẻ tàn độc.
Tư Nguyện bị anh hung hăng bóp chặt cổ, khuôn mặt nhợt nhạt của hắn ta dần dần đỏ lên vì ngạt thở, hắn khó khăn nói với anh, "Điện hạ biết mà đúng không…Ngài không thể về Cửu Thiên được nữa nhỉ?"
Thẩm Ngọc Trí nghe thế thì sững sờ trong giây lát.
"Công tử!" Người đàn ông ngồi ở ghế lái cuối cùng không chịu nổi nữa mở cửa xe chạy ra ngoài.
Gã đưa tay ra, nguồn năng lượng thể lỏng màu đen nhanh chóng ngưng tụ lại biến thành hai thanh gươm nằm trong tay gã.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!