Thẩm Ngọc Trí từng tưởng tượng vô số lý do chuyện Sùng Lam chọn bỏ rơi anh.
Anh thậm chí còn có chung suy nghĩ như những người khác, rằng trong lòng Sùng Lam thì vị trí đế quân mãi mãi quan trọng hơn cả anh.
Dẫu sao giữa anh và Sùng Lam chẳng có tí máu mủ ruột rà nào, anh chỉ là con nuôi của ông ấy mà thôi.
Nhưng dù có ra sao thì anh cũng chưa từng nghĩ đến trường hợp đó, rằng cha mình làm tất thảy những chuyện đó để bảo vệ mạng sống của anh thật đấy ư?
Thẩm Ngọc Trí hận cha mình suốt sáu nghìn năm, lòng hận thù này xen lẫn với quá nhiều cảm xúc.
Nhưng giờ Bùi Hoàng lại nói là hồi giờ Sùng Lam chưa từng mất lòng tin ở anh, trước giờ cũng chưa lần nào bỏ rơi anh….
Sao lại như thế được?
"Điện hạ à, thần chỉ mà người thấy hôm đó đúng thật là do đế quân đã để lại."
Bùi Hoàng thấy Thẩm Ngọc Trí đứng im như tượng băng thì thở dài, ông nói tiếp, "Ngài ấy biết người hận người phàm, nên đế quân để lại thần chỉ đó là vì sợ người đưa ra quyết định sai lầm, tàn sát chúng sinh…!"
"Điện hạ à mong người hãy tin rằng, đế quân đại nhân ngài ấy …. Có lẽ trên thế gian này ngài ấy là người không muốn dùng tới thần chỉ đó nhất."
Có lẽ chỉ có mình Bùi Hoàng là thấy rõ tấm lòng bao la vô bờ bến của đế quân Sùng Lam đối với con trai mình.
Dù đã trôi qua nhiều năm lắm rồi, nhưng tin đồn đế quân Sùng Lam và Thẩm Ngọc Trí bất hòa vẫn còn đó.
Lúc nào đế quân Sùng Lam cũng phải gánh chịu mấy chuyện ấy.
"Điện hạ, đây là đế quân để lại cho ngài."
Bùi Hoàng cố gắng đưa tay lên, vất vả đưa một hạt châu trong suốt to cỡ quả trứng gà đến trước mặt Thẩm Ngọc Trí.
Anh cụp mắt nhìn hạt châu ấy, đôi môi run run, trong thoáng chốc không dám chìa tay ra nhận.
Anh là rồng, cũng như cha ruột của mình, mặc dù sở hữu những thứ mà người thường không thể so sánh nổi như có sức mạnh to lớn và trí tuệ vô song được thừa hưởng từ huyết thống, song anh vẫn không thoát nổi sở thích thích sưu tập những đồ vật lấp la lấp lánh.
Sở thích này nghe trẻ con quá.
Nhưng Sùng Lam luôn bao dung cái tính trẻ con này của anh.
Hạt châu trong suốt như giọt nước trong tay Bùi Hoàng này là món quà sinh nhật đầu tiên Sùng Lam tặng cho Thẩm Ngọc Trí.
Hạt châu này từng được Thẩm Ngọc Trí cẩn thận cất giữ trong cung điện ở giới Cửu Thiên.
Sau đó trong trận chiến ở tòa thành Vô Tẫn, anh bị nhốt dưới Trường Cực Uyên nên từ đó trở đi không bao giờ có cơ hội quay lại giới Cửu Thiên lấy lại đồ đạc của mình nữa.
Trong phút chốc những ký ức xa xôi chợt ùa về như thủy triều, Thẩm Ngọc Trí nhận ra rằng cho dù đã qua sáu nghìn năm, song khuôn mặt của cha mình vẫn rõ nét mồn một trong đầu anh.
Suốt sáu nghìn năm ấy rốt cuộc là hận nhiều hơn, hay là nhớ nhiều hơn nhỉ?
Thẩm Ngọc Trí sẽ chẳng bao giờ hận cha mình một cách đơn giản như vậy.
Anh vừa chạm tay vào hạt châu thì gần như cùng lúc đó có luồng ánh sáng vàng nhạt lóe lên.
Ánh sáng hơi chói lan tràn ra xung quanh, một bóng người mờ ảo được bao bọc bởi ánh sáng loe loét xuất hiện giữa không trung.
Người bất ngờ hiện ra đó là đế quân Sùng Lam.
Thẩm Ngọc Trí nắm chặt hạt châu cứng ngắc ấy, gân xanh hơi gồ lên, ngón tay anh trắng bệch, đến cả đôi mắt cũng đo đỏ.
"Trí Nhi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!