Chương 58: CHẠM VÀO CHÂN TƯỚNG

Thẩm Ngọc Trí không ngờ rằng, vị vua trước giờ chỉ nghe thấy tên mà chẳng thấy mặt của chi phía Nam này thế mà là người quen cũ của anh.

"Điện hạ, lâu lắm rồi thần và điện hạ không gặp nhau…"

Bộ râu màu như muối tiêu của ông chiếm gần hết nửa gương mặt ông, ông đang nằm trên cái giường được kết từ dây leo, mỗi lần ông nói câu nào là bộ râu của ông cũng rung rinh theo.

Giọng của ông nghe già nua quá, trong giọng nói còn thoáng sự phấn khích.

"Bùi Hoàng à?"

Thẩm Ngọc Trí nhận ra ông là nhờ vào yêu văn mờ mờ tựa như chiếc lá ở đuôi mắt của ông ấy.

"Ngươi … còn sống ư?" Thẩm Ngọc Trí hơi ngạc nhiên.

Bùi Hoàng gật đầu, thở dài một hơi: "Điện hạ, vậy mà đã hơn sáu nghìn năm trôi qua kể từ lúc tạm biệt ở thành Vô Tẫn rồi…"

Ba chữ "thành Vô Tẫn" này đã gợi lại những hồi ức không mấy tốt đẹp.

Thẩm Ngọc Trí chưa bao giờ nghĩ tới rằng sẽ có một ngày mình sẽ được gặp lại Bùi Hoàng.

Lúc trước Bùi Hoàng là một người trông như một cậu bé mười mấy tuổi ở trần gian, từng là người rực rỡ như ánh mặt trời, vậy tại sao lúc gặp lại lần nữa thì ông lại già đến như vậy nhỉ?

Gương mặt ông đầy nếp nhăn chi chít và rãnh sâu, đôi mắt sáng rực trong ấn tượng của anh nay thế mà lại trở nên đục ngầu quá thể.

Bùi Hoành là thuộc hạ hồi trước đế quân Sùng Lam đã ban cho Thẩm Ngọc Trí.

Mặc dù đến tận bây giờ Thẩm Ngọc Trí vẫn không hiểu tại sao cha mình lại để một người trong yêu tộc đến làm hộ vệ cho mình.

Sau này khi bị cầm tù dưới Trường Cực Uyên, lúc nhớ đến chuyện này anh cùng từng nghĩ rằng có lẽ do từ hồi trước đến giờ cha mình chưa từng coi mình như con ruột.

Tất thảy những lời dạy dỗ, khuyên bảo, thậm chí cả sự quan tâm mà Sùng Lam dành cho anh âu cũng chỉ thể hiện ra cho người ta xem thôi.

Nhưng nếu chỉ giả vờ đối xử tốt cho người ngoài thấy như vậy, thì tại sao Sùng Lam lại tốn công tốn sức dạy dỗ anh chứ?

Còn về phần Bùi Hoàng, Thẩm Ngọc Trí không phủ nhận chuyện ông quả thật là người trung thành nhất với anh.

Nhưng trong trận chiến ở tòa thành Vô Tẫn ấy, Thẩm Ngọc Trí đã tận mắt chứng kiến ​​Bùi Hoàng bị ma vương Ô Tướng đánh tơi tả, gần như không còn khả năng sống sót.

Nhưng tại sao ông vẫn còn sống chứ?

"Ngươi, tại sao ngươi lại biến thành như thế này?" Thẩm Ngọc Trí mấp máy môi, khô khan hỏi.

Bùi Hoành là con mèo manul được chính đế quân Sùng Lam ban phép để bảo vệ thái tử điện hạ giới Cửu Thiên, hình như lúc đó ông cũng đã có tiên cốt rồi, nên lẽ ra tuổi thọ của ông phải đến mười mấy nghìn tuổi mới đúng.

Nhưng tình trạng bây giờ của ông rõ là đã sắp đến lúc dầu cạn đèn tắt rồi.

"Thần biết điện hạ có rất nhiều câu hỏi."

Bùi Hoàng nói rất chậm, hình như giờ nói chuyện cũng làm ông rất mệt, "Bị cầm tù suốt sáu nghìn năm dưới Trường Cực Uyên khiến điện hạ khó lòng nguôi nỗi oán hận…"

Ngón tay của Thẩm Ngọc Trí cong lại, dần dần nắm chặt thành nắm đấm. Anh hít một hơi thật sâu, ngắt lời ông, "Bùi Hoàng, bây giờ ta chỉ muốn biết, rốt cuộc giới Cửu Thiên ở đâu?"

Khi hỏi câu này, ánh mắt của anh ghim sâu hoắm vào Bùi Hoành đã già yếu lụm cụm đang nằm trên giường.

Lúc Bùi Hoàng ngẩng đầu lên đón ánh mắt như có tia sáng đang lập loè của Thẩm Ngọc Trí thì ông hơi khựng lại một lát, hình như ông đã nhìn thấu gì đó, vậy nên ông thở dài: "Coi bộ điện hạ đã nhận ra rồi…"

Cho dù đã qua sáu ngàn năm nhưng Bùi Hoàng vẫn hiểu rõ vị thái tử có dung mạo không thay đổi theo thời gian này.

Dù sao ông cũng từng là hộ vệ của Thẩm Ngọc Trí suốt ngàn năm mà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!