Chương 50: NÀNG PHẢI CHẾT

Vừa nghe Tư Nguyện nói vậy là A Linh hất tay hắn ta ra ngay, cô ấy quay gót đi tới bậc thang, sau đó giơ tay ra, giây sau một cây roi bạc xuất hiện nằm gọn trong tay cô ấy.

"Anh nói xem, nếu hôm nay anh làm phu nhân bị thương thì điện hạ sẽ xử lý anh thế nào đây nhỉ?"

A Linh giận dữ nhìn hắn ta: "Điện hạ mà muốn giết anh thì cũng chỉ cần vung tay một cái thôi."

Tư Nguyện nghe thế thì nhướng mày cười cười, nhìn là biết hắn biết thừa mình sẽ bị gì.

"Trước ngày hôm nay thì đúng thật Thẩm Ngọc Trí muốn là giết được tôi ngay, nhưng A Linh à, em đừng quên trận mưa này bắt nguồn từ đâu…"

Hắn ta chỉ vào cơn mưa nơi cuối chân trời kia, ở đó mây đen phủ kín bầu trời, sấm sét rền vang mãi không dứt.

"Trận thiên lôi của cấm chế kia đâu phải thứ mà Thẩm Ngọc Trí muốn tránh là tránh được."

Tư Nguyện nói, khuôn mặt đẹp trai nhưng lại quá đỗi trắng nhợt kia của hắn ta thoáng vẻ sung sướng bệnh hoạn.

"Tôi đủ thời gian để giết phăng cô gái trong căn phòng ấy … Dẫu sao tôi cũng đã phái người đi thông báo cho Yêu tộc chi phía Nam và chi phía Bắc rồi, giờ chỉ cần bọn họ tới nơi là họ sẽ nhận ra thần minh mà họ tôn thờ đến giờ phút này vẫn chọn hy sinh mạng sống của hàng triệu người trần mắt thịt này…"

"A Linh ơi, chỉ bằng thiên lôi của cấm chế giới Cửu Thiên và những tên Yêu tộc ngu xuẩn kia thôi đã đủ để bào mòn hơn phân nửa tu vi của Thẩm Ngọc Trí rồi…."

Tư Nguyện nhìn cô gái cầm roi bạc đang đứng trên bậc thang ấy đăm đăm, sát khí trong mắt hắn ta thoáng dịu xuống.

"Anh không sợ đế quân Sùng Lam ư?" A Linh vẫn để mắt đến hành động của hắn ta.

"Sùng Lam á?" Tư Nguyện tưởng mình vừa nghe được câu chuyện cười, hắn ta cười khẽ, đáp, "A Linh à, em tưởng giới Cửu Thiên vẫn còn tồn tại hả?"

A Linh hơi ngớ ra.

"Thần mạch điêu tàn đã là sự thật chẳng thể chối cãi, khi giới Cửu Thiên tách biệt khỏi Nhân giới thì nhóm thần tiên cao xa vời vợi kia cũng diệt vong ở ngoài không gian ấy rồi."

Tư Nguyện dùng chất giọng thờ ơ nói ra sự thật tàn khốc nhất.

Thì ra thần minh duy nhất trên trần gian này là vị thần duy nhất còn tồn tại thật.

Giới Cửu Thiên từ lâu đã bị diệt vong trong khe hở của thời gian và không gian rồi, chẳng còn tồn tại nữa.

"Anh đang lừa tôi đúng không?" A Linh cố bình tĩnh lại, cô ấy siết chặt roi bạc trong tay mình.

Tư Nguyện đáp, "A Linh, em có thể nhìn thấu nội tâm của người khác cơ mà? Giờ chỉ cần tôi gỡ bỏ cấm chế trên người tôi ra thì em có thể biết ngay là tôi có nói dối hay không thôi."

Ngoài Tư Nguyện ra thì vua của Yêu tộc chi phía Nam và chi phía Bắc cũng biết bí mật này.

Nhưng do họ âm mưu riêng nên họ không nói cho Thẩm Ngọc Trí biết.

Song như vậy càng tiện để hắn ta làm lớn chuyện này hơn.

Mắt A Linh hơi loé lên, "Vậy, nếu điện hạ phá vỡ cấm chế kia thật…"

"Nếu ngài ấy phá vỡ cấm chế kia thật thì trên thế gian này sẽ chẳng còn bất kỳ một người phàm nào còn sống…"

Đôi đồng tử kép của Tư Nguyện lập loè ánh sáng phấn khởi, "Tất cả người phàm kia sẽ chết đi, … hoặc bị tôi đồng hóa thành ma."

Kể từ khi bắt đầu thì trò này đã thành ván cờ của riêng Tư Nguyện rồi.

Cấm chế kia của giới Cửu Thiên mạnh xiết bao, đến cả Thẩm Ngọc Trí cũng chẳng chống lại được.

Nhưng cũng chẳng phải cấm chế gì, chi bằng bảo cái tấm chắn kia là tấm khiên bảo vệ cuối cùng mà giới Cửu Thiên đã ban tặng cho trần gian này đi.

Dẫu sao thần tiên trên trần đời này đã chết trước rồi, nhưng yêu ma thì vẫn còn tồn tại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!