Đào Sơ tró mắt nhìn ánh sáng trong đôi mắt của anh dần dần nhạt đi, đôi mắt màu trà ấy thoáng chốc trở nên sâu thẳm u tối.
Chẳng biết tại sao vào giờ phút này Đào Sơ không dám nhìn thẳng vào mắt của anh, cô cúi đầu mím đôi môi hơi khô khốc nhỏ nhẹ giải thích: "Thành phố tôi ở quá lớn, quá náo nhiệt và cũng quá phức tạp."
"Nơi đó không hợp với anh." Cô nói tiếp.
Người con gái vừa nói dứt câu đã thấy anh lao đến nắm chặt lấy tay mình.
Ngón tay của anh cuộn lại siết chặt lấy cổ tay của cô khiến cô thấy đau, lúc cô ngẩng đầu lên thì vừa hay đối diện với đôi mắt tối tăm của anh.
Chàng thiếu niên mím môi nghiến chặt quai hàm, gương mặt vốn xinh đẹp kia giờ đây bị sự âm u bao trùm, anh cứ thế cố chấp nhìn cô chăm chú không rời mắt, trái cổ chuyển động lên xuống liên tục nhưng chẳng thể thốt ra được bất kỳ âm thanh nào.
Đào Sơ thấy anh nôn nóng như thế thì không dằn lòng được giơ tay chạm vào trái cổ của anh: "Tôi không có khả năng dẫn anh theo….."
Hốc mắt của cô hơi nóng lên, khi thấy những ngón tay đang nắm lấy cổ tay mình dần buông lỏng ra thì cô nhân cơ hội đó đứng lên nhanh chóng thoát khỏi sự trói buộc của anh, vào lúc xoay người chuẩn bị đi thì cô chợt khựng lại, hồi sau lí nhí nói câu cuối cùng: "Anh nhất định phải vui vẻ đấy nhé."
Cô sẽ không bao giờ quên cuộc gặp gỡ bất ngờ vào mùa hè này.
Lớp vảy màu xanh băng của anh, đến cả đôi mắt màu trà ấy.
Vào đêm hè có một chàng thiếu niên nửa người nửa rồng tựa mình bên bờ hồ, ống tay áo của anh trắng như tuyết, chiếc đuôi rồng nửa chìm nửa nổi tạo nên từng lớp sóng gợn…Tất thảy như một giấc mơ huyền bí.
Thẩm Ngọc Trí im lặng nhìn bóng hình nhỏ nhắn đang bước từng bước đi xa trong màn đêm sâu thẳm kia, bóng hình ấy sẽ không dừng lại và cũng sẽ không chần chừ lưỡng lự nữa, thậm chí cũng sẽ không quay đầu nhìn anh thêm lần nào nữa.
Đôi mắt hay làm ra vẻ dịu dàng cất giấu ánh sáng của những vì sao, của cả ánh trăng vào giây phút này đã bị sự tối tăm che lấp, cả người anh đắm mình vào ánh sáng màu vàng nhạt, dòng khí xung quanh chợt kích động dâng trào.
Anh cong môi nhẹ nhàng nâng tay phải lên, đôi mắt ánh lên vẻ xảo quyệt, những tia sáng vàng nhạt trên đầu ngón tay của tay anh tựa như một sợi chỉ mảnh.
Anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, anh muốn bắt người con gái đang chạy trốn kia về, và cả… Muốn nhốt cô lại.
Nhốt cô lại để cô ở bên cạnh anh mãi mãi.
Nhưng giây sau trong không gian nửa sáng nửa tối, anh chợt thấy bóng hình của cô đang đi về phía mình.
Thẩm Ngọc Trí phút chốc ngơ ngác.
Trong khoảnh khắc ấy bóng hình của cô trong đôi mắt của anh dần biến thành quầng sáng nhỏ chập chờn.
Tựa như ngọn lửa trước đó đã bị dập tắt nhưng được một người mang theo hy vọng nhen nhóm lên lần nữa, cũng chính khoảnh khắc đó anh theo bản năng giấu tay phải ra sau lưng nắm chặt lấy luồng sáng vàng nhạt đang chực chờ bay ra kia.
Lúc thấy Đào Sơ cất bước đi về phía mình bỗng nhiên anh cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Người con gái cũng không biết rằng vì mình quay lại đây nên đã tránh được một kiếp.
Đào Sơ đứng vững trên bờ xong thì ngẩng đầu lên nhìn anh, lúc ngước mắt lên thì thấy chàng thiếu niên vẫn ngồi ở bên bờ, chiếc đuôi rồng dài ơi là dài của anh vẫn đang ngâm trong nước, mặt hồ trong vắt ấy lăn tăn tỏa ra ánh sáng màu xanh băng trông mới xinh đẹp làm sao.
Mái tóc đen dày của anh xõa tung sau lưng, vài sợi tóc màu sáng che khuất đi mất một bên mặt của anh, và đôi mắt màu trà kia vẫn khiến người khác rung động hệt như cái đêm họ gặp nhau lần đầu đó.
"À ừm…" Người con gái cắn môi, khuôn mặt trắng nõn không biết vì sao lại hơi hồng hồng, cô ho khan một tiếng xong thì mất tự nhiên sờ mũi của mình: "Anh dùng phép thuật thu nhỏ mình lại được không í?"
Thẩm Ngọc Trí bất động nhìn cô.
"Thế… Liệu anh có biết sử dụng phép thuật biến mình thành người khác giống như mấy bộ phim truyền hình không? Ví dụ biến thành một đứa trẻ chẳng hạn?"
Thấy anh im lặng không nói gì, Đào Sơ tưởng anh không hiểu nên tiếp tục vắt óc suy nghĩ: "Anh có biết cách tạo cho mình một tấm căn cước công dân không? Có mấy giấy tờ này thì người ta khó nhận ra lắm!"
Đào Sơ thấy anh chỉ im lặng nhìn mình chăm chú mà không có chút phản ứng gì như thế thì không kìm được vò tóc mình che gương mặt đỏ ửng của mình lại: "Anh, anh đừng nhìn tôi như vậy…"
Vào giây phút này cõi lòng cô đang thấy sầu vô cùng, vừa sầu vừa ngại, vốn dĩ cô đã hạ quyết tâm rồi kia mà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!