Chương 48: CHÍNH THỨC CÔNG CHIẾU PHIM

Trời vào đông lạnh buốt người.

Vào mùng 8 Tết Nguyên Đán, rạp chiếu phim công chiếu bộ phim Hoa Ngữ đầu tay của một đạo diễn trẻ nổi tiếng ở nước ngoài, phim đó tên là <Thành Yêu>.

Đây là một bộ phim viễn tưởng thể loại tiên hiệp, được lấy bối cảnh cổ trang, sau khi ra mặt đã gây sốt toàn nước.

Sau hai ngày công chiếu, doanh thu phòng vé đã vượt mức 100 triệu tệ.

*raw là 1, tỷ giá ngày 11 tháng 2 của 1 CNY = 3.548,26 VND, vậy suy ra 1 = 3.548,26 tỷ VND.

Ngoài nam chính bị mắc kẹt giữa ranh giới giữa thiện và ác, lòng dạ lúc nào cũng mâu thuẫn, có cái nết nhìn phát là nhận ra là ai ngay, và cả nữ chính xinh đẹp trong trẻo, bướng bỉnh song cũng dũng cảm ra thì đoạn kết của chàng thiếu niên đầu người thân rồng kia cũng khiến người xem ngẩn ngơ mê mệt không thôi.

Mặc dù phân cảnh của anh chỉ xuất hiện vỏn vẹn nửa phút, và anh cũng chẳng nói câu thoại nào nhưng khuôn mặt đẹp ơi là đẹp, đẹp đến độ không có lời nào có thể diễn tả được kia của anh cùng với chiếc đuôi rồng màu xanh băng nửa chìm nửa nổi trong hồ nước đã tạo thành một bức tranh chấn động hơn bao giờ hết, hình ảnh ấy rực rỡ mỹ lệ chẳng gì bì nổi.

Ống tay áo của chàng thiếu niên trắng như tuyết, nhan sắc thì hút hồn, song đôi mắt màu trà trong làn sương mù mờ mịt ấy lại chẳng bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Sóng nước dập dờn bao phủ đuôi rồng màu xanh băng, anh là thần minh cuối cùng trong truyền thuyết <Thành Yêu> này.

Cũng là con rồng duy nhất trên thế gian này.

Đào Sơ vừa lên mạng thì thấy ảnh của phim <Thành Yêu> được đăng tràn lan.

Lúc cô thấy tấm ảnh Long Thần khiến cộng đồng mạng phải "AAA" lên ơi ới kia cô cũng bất ngờ không kém.

Chàng thiếu niên đầu người thân rồng trong tấm ảnh ấy trông giống hệt Thẩm Ngọc Trí.

Người con gái cầm điện thoại, mang dép lê chạy ào ào đến cửa phòng cạnh phòng mình.

Cô đang định gõ cửa thì cánh cửa gỗ đó bỗng tự động mở ra.

Đào Sơ chạy vào phòng thì thấy Thẩm Ngọc Trí đang nằm nghiêng trên chiếc ghế mềm mại cạnh ô cửa sổ bằng gỗ, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu xuống tấm áo màu trắng như tuyết của anh, phản chiếu ra một tia sáng lấp lánh rực rỡ.

Mái tóc đen dài thường ngày hay xoã tung tự nhiên nay được chải chuốt lạ mắt, một nửa tóc được phát quan nạm ngọc cố định, hai tua rua trên phát quan đang rủ xuống kia cũng cùng màu với trường bào anh đang mặc trên người.

– HÌNH ẢNH PHÁT QUAN

Hệt như chàng công tử nhà quý tộc được miêu tả trong quyển truyện thể loại cổ đại, anh chỉ nằm im ở đó thôi mà đã toát ra cái phong thái phong lưu ôn nhã không gì bì nổi.

"Sơ Sơ ơi?" Thẩm Ngọc Trí ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô cứ ngơ ngác đứng đó mà chẳng nói chẳng rằng nên anh gọi cô một tiếng.

Bấy giờ Đào Sơ mới hoàn hồn lại, cô sực nhớ tới mục đích mình chạy đến đây nên vội đưa điện thoại cho anh xem, "A Trí ơi người này là anh đúng không á?"

Thẩm Ngọc Trí nhìn lướt qua bước hình trên điện thoại, anh cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ thờ ơ "ừm" một tiếng rồi thôi.

"Anh đi đóng phim từ khi nào thế? Sao em không biết gì hết vậy ạ?" Đào Sơ ngạc nhiên lắm luôn.

Thẩm Ngọc Trí không muốn nói chủ đề này lắm, nhưng thấy cô tò mò như vậy nên anh mím môi giải thích ngắn gọn, "Anh nợ Tinh Trì ấy mà."

"Tinh Trì ạ?"

Đào Sơ lướt lướt, thấy tên "Tinh Trì" được nêu trong mục dành cho đạo diễn <Thành Yêu> đó.

Bên dưới cũng có đính kèm một tấm ảnh của Tinh Trì.

Ủa đó … Đó là chú của Hạ Dịch Lam mà hỗm cô mới gặp mà??

"Anh quen chú này hả?" Đào Sơ nghiêng đầu hỏi anh.

"Ừ." Thẩm Ngọc Trí gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!