Chương 46: TIN ĐỒN LAN TRUYỀN

Bùi Tố Văn và Hạ Cảnh lao vào đánh nhau túi bụi.

Thẩm Ngọc Trí không cho Đào Sơ nhìn hai tên đó nữa.

Ngày hôm đó dù chưa học xong buổi tự học vào buổi tối nhưng Đào Sơ vẫn lấy cớ thấy mệt trong người để xin giáo viên chủ nhiệm cho về nhà nghỉ ngơi.

"Anh đi theo em cả ngày nay luôn đó hả?" Đào Sơ lên xe rồi thắt dây an toàn vào, sau đó giận dữ nhìn sang chàng thiếu niên đang lái xe kia.

Thẩm Ngọc Trí nghiêng đầu nhìn cô, cũng không biện minh.

Người con gái trừng anh, "Hôm nay chính anh là kẻ đã nhéo mặt em đúng không?"

"Có hả?"

Anh nhìn thẳng con đường đằng trước, ánh sáng của những cây đèn đường rọi qua tấm kính chắn gió chiếu thẳng vào khuôn mặt trắng lạnh ấy của anh.

"Cái lúc em nói anh nhỏ nhen ấy." Đào Sơ bình tĩnh nói.

Mặt mày Thẩm Ngọc Trí vẫn vậy chẳng thấy dao động gì, anh chỉ thoáng nhướng mày đáp, "Vậy à?"

"Sơ Sơ nói anh nhỏ nhen kìa."

Đào Sơ ngớ ra một hồi, giây sau cô hơi chột dạ, nhưng ngay sau đó cô tiếp tục thẳng lưng nhìn anh nói, "Anh đừng giả vờ, em chắc chắn anh nghe em nói vậy, đã vậy anh còn nhéo má em nữa!"

"Anh có biết anh làm vậy là giống mấy con quỷ lắm không hả!"

Cả ngày hôm nay lúc nào Đào Sơ cũng trong trạng thái lạnh sống lưng, đã vậy còn hay nhớ tới mấy tình tiết trong phim kinh dị mà hồi trước cô từng xem với Hạ Dịch Lam.

"Sợ quá đi mất…" Suýt nữa cô đã tưởng mình bị thứ quái lạ nào đó đeo bám rồi ấy chứ.

Nhưng sau khi biết Thẩm Ngọc Trí thì cô cũng dần ngộ ra rằng trên đời này thật sự có thần minh và yêu ma … Vậy suy ra … thế giới này cũng có quỷ quái thật.

"Sơ Sơ đừng sợ mấy thứ đó."

Thẩm Ngọc Trí cầm vô lăng, mắt vẫn nhìn thẳng về con đường phía trước, nhưng lúc nói chuyện anh buông một tay ra xoa đầu Đào Sơ.

"Tóm lại chúng nó không đến thế giới loài người được đâu." Anh nói ngắn gọn.

Người con gái khẽ ừm một tiếng, sau đó quay lại chủ đề khi nãy, "Tại sao anh lại theo em đến trường vậy?"

Thẩm Ngọc Trí nhíu mày, dường như không muốn trả lời lắm.

"Sao anh không nói gì vậy A Trí?" Đào Sơ nhìn anh đăm đăm.

Thẩm Ngọc Trí im lặng một hồi, sau đó vẫn đáp, "Anh muốn ngắm em một lát."

"Anh nghĩ em tin anh chắc?" Đào Sơ khoanh tay, đôi mắt tròn tròn nhìn anh chăm chú, cũng chẳng hề chớp mắt lấy một cái, giọng cô nghe hơi lạnh lùng, "Anh muốn đi ngắm chủ nhân của lá thư kia phải không?"

Thẩm Ngọc Trí cắn răng, không nói câu nào.

"Coi bộ anh chẳng tìm được chủ của lá thư đó ha." Đào Sơ vuốt cằm.

"Anh sẽ sớm tìm ra thôi." Thẩm Ngọc Trí đáp nhanh mà chẳng thèm nghĩ ngợi gì.

Người con gái nghe anh nói vậy thì trợn to mắt, anh vẫn chưa bỏ qua được chuyện này nữa à?

Cô nghẹn họng một hồi, mãi lúc sau mới lên tiếng: "Anh tấp xe vào lề đường đi."

Thẩm Ngọc Trí quay sang nhìn cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!