Chương 45: NỤ HÔN CỦA ANH

"Chỉ … chỉ thích mình anh thôi."

Đào Sơ vừa tỏ lòng xong thì giây sau đã bị anh nắm lấy cằm bắt ngẩng mặt lên.

Đôi môi hơi lạnh của anh chạm vào môi cô, hơi thở của cả hai phút chốc trở nên nóng bỏng.

Nụ hôn này dài ơi là dài, đầu óc Đào Sơ trống rỗng chẳng nghĩ ngợi được gì chỉ biết nắm chặt lấy áo của anh, gò má cô hồng rực như vừa mới đánh phấn má xong, đôi mắt thì ngập nước trông mông lung quá đỗi.

Hôn xong Thẩm Ngọc Trí ôm cô vào lòng, anh tựa cằm lên trán cô dịu dàng gọi tên cô, "Sơ Sơ."

"Hửm?" Đào Sơ thấy hơi mệt, cô mắt nhắm mắt mở ngọt ngào đáp lời anh.

"Em không được quên những gì mà em đã nói vào ngày hôm nay đâu nhé." Anh cầm cổ tay mảnh mai của cô, giọng nghe hơi khàn.

"Em không quên đâu mà…" Đào Sơ lí nhí trong miệng.

Đêm ấy người con gái gối đầu lên tay anh rồi thiếp đi từ lúc nào không hay.

Và Đào Sơ cũng chẳng biết rằng người đang nâng niu cô trong vòng tay này đã ngắm cô suốt cả đêm liền.

Nắng mai vẫn còn tờ mờ, căn phòng vẫn tối đen như mực.

Thẩm Ngọc Trí khẽ khàng vuốt v e khuôn mặt non mịn của cô, đôi mắt màu trà lạnh lẽo vốn sâu không thấy đáy nay lại đượm những tia sáng dịu dàng êm ả.

Như ánh sáng ấm áp lúc những chùm pháo hoa nổ tung trên bầu trời vào cái đêm anh và cô cùng đón giao thừa ấy.

"Sơ Sơ, anh sẽ tìm được cha anh sớm thôi…"

Giọng anh khẽ ơi là khẽ, vì quá nhỏ nên sau đó đã bị sự im lặng xung quanh át đi mất, chẳng để lại chút tâm hơi nào.

Hóa ra anh chưa bao giờ từ bỏ ý định phá vỡ cấm chế của giới Cửu Thiên.

Đế quân Sùng Lam từng là người cha anh kính trọng vô vàn.

Nhưng tình nghĩa cha con sâu đậm ấy đã bị đè bẹp bởi sáu ngàn năm cầm tù trong vô vọng.

Anh phải tìm được Sùng Lam bằng mọi giá, nhất định anh phải đứng trước mặt ông thêm một lần nữa.

Ngoài Đào Sơ ra thì đây là nỗi ám ảnh thứ hai của Thẩm Ngọc Trí.

Vậy nên để phá bỏ cấm chế, cho dù phải hi sinh một vài người phàm thì anh cũng chẳng quan tâm.

Có lẽ anh đã không còn là vị thần lương thiện mà cô từng kính yêu hồi sáu nghìn năm trước nữa rồi.

Nhưng kể cả thế anh cũng sẽ không bao giờ để cô bỏ đi.

Lúc Đào Sơ tỉnh lại, cô vừa mở mắt đã thấy ngay khuôn mặt quá đỗi trong trẻo của Thẩm Ngọc Trí.

Vạt áo của anh hơi hở làm nửa bên ngực trắng nõn lồ lộ hết ra ngoài, Đào Sơ chớp chớp mắt nuốt nước miếng.

"Sơ Sơ?" Thẩm Ngọc Trí giơ tay nhéo má cô.

Đào Sơ vội vàng tỉnh táo lại, có lẽ do vừa mới dậy nên trông cô nũng nịu dính người vô cùng.

Người con gái chui tọt vào trong lòng anh, ôm eo anh không buông, "A Trí ơi em buồn ngủ quá à…"

Mặt mày Thẩm Ngọc Trí vui phơi phới, anh ôm lấy cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.

"Ngủ thêm một lúc nữa đi." Anh nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!