*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đào Sơ lại bị anh ném bóng nước vào mặt.
Người con gái đành đứng yên giơ tay lau nước trên mặt mình đi, lau xong thì thấy anh quay gót đi ra ngoài sân.
"Anh định đi đâu đó?" Cô sốt sắng hỏi anh.
Thẩm Ngọc Trí nghe vậy thì khựng lại, anh nghiến răng, mãi một lúc sau mới giận dỗi bảo, "Anh đi tìm kẻ đã gửi thư cho em."
Anh nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ trả lời cô.
Đào Sơ nhận thấy tình huống hiện tại không ổn lắm, cô chạy nhanh đến túm chặt tay áo anh, "Anh không được đi đâu hết."
Vừa nghe cô nói như vậy thì anh càng giận hơn nữa, anh quay lại trợn đôi mắt màu trà lên nhìn cô.
Đào Sơ chớp chớp mắt, "Anh đang trừng em đấy hả?"
Người con gái học theo dáng vẻ giả vờ ấm ức mà anh thường dùng, anh hay ấm ức với cô thế nào thì nay cô ấm ức y chang lại như vậy.
Quả nhiên vừa thấy cô như vậy thì anh thoáng ngớ ra, sự ảm đạm tăm tối trong mắt anh dần tan đi mất, anh mấp máy môi, "Không có…"
Song hai chữ này nghe chẳng được tự tin lắm.
"Em còn không biết người viết lá thư đó là ai nữa, mà là ai cũng chẳng liên quan gì đến em nên anh đừng đi tìm người ta…"
Đào Sơ nắm lấy ống tay áo của anh, cố khuyên nhủ anh.
Chủ yếu là cô sợ anh doạ người ta sợ.
"Anh chỉ muốn biết đấy là ai thôi." Thẩm Ngọc Trí bình tĩnh nói với cô, nhìn là biết anh vẫn chưa chịu bỏ qua chuyện này.
"… Không được."
Đào Sơ thả tay ra, cô vừa nói xong thì hắt xì một cái.
Thẩm Ngọc Trí nghe tiếng cô sụt sịt, lúc thấy bộ dạng ướt như chuột lột của cô thì anh mím môi, hơi hối hận vì vừa nãy mình đã ném bóng nước vào người cô.
Em ấy chỉ là một người bình thường.
Có một cơ thể mong manh dễ bị cảm lạnh.
Vậy nên anh nhanh chóng đặt tay lên lưng cô, ngay khi anh vừa đặt tay lên thì giây sau có luồng sương mù mờ nhạt bắt đầu nhúc nhích trong không khí.
Đào Sơ lần nữa được trải nghiệm cảm giác cả da thịt lẫn quần áo trên người mình từ từ khô lại.
Người con gái ngước lên nhìn anh, anh thì cụp mắt không nhìn cô nữa, đôi môi mỏng ấy khẽ mím, nhìn là biết anh vẫn còn giận lắm.
Đào Sơ mở miệng định nói gì đó, nhưng cô chưa kịp thốt thành lời thì anh đã quay gót bỏ đi.
Cô đứng cạnh cửa quan sát anh đi từng bước, lúc thấy anh mở cửa phòng của mình rồi vào trong đó thì bấy giờ cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Có vẻ như anh đã từ bỏ ý định đi tìm kiếm người viết thư đó rồi.
Đào Sơ về phòng mình, sau khi làm xong tờ đề thi mà hồi sáng cô chưa làm hết xong thì cô tắm rửa sạch sẽ rồi nằm xuống giường, nhưng hồi lâu vẫn không ngủ được.
Đào Sơ cứ nhớ dáng vẻ bực tức của anh mãi.
A Linh thấy phòng cô còn sáng đèn bèn bưng hai đĩa bánh tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!