Sáng thứ bảy, Đào Sơ bị cuộc điện thoại gọi đến của Hạ Dịch Lam đánh thức.
"Sơ Sơ ơiiii!"
Hạ Dịch Lam hưng phấn gọi cô từ đầu dây bên kia: "Hôm nay cậu đến nhà mình chơi nhé? Nay ba mình không có ở nhà, qua đây mình mời cậu ăn cá nè!"
"Ăn cá hả?" Đào Sơ chậm rì ngáp một cái, mắt óng ánh nước.
"Đúng rồi á, chiều hôm qua lúc tan học mình đi dạo bên bờ biển lụm được con cá to ơi là to luôn, hay là bọn mình làm nồi lẩu cá nhỉ?"
Hạ Dịch Lam ở đầu dây bên kia đang phấn khích vô cùng.
"Lụm… cái gì cơ?" Đào Sơ vẫn chưa tải kịp câu chuyện.
Cô nàng sốt sắng nói: "Thôi bỏ qua đi, hay giờ cậu đến nhà mình luôn được không?"
"Ừ để mình qua." Đào Sơ đồng ý.
Sau khi tắt máy xong Đào Sơ đứng dậy đi thay quần áo.
Bây giờ đã là cuối thu nên Đào Sơ mặc một chiếc áo hoodie màu xanh phối với quần jean màu nhạt, cô vào phòng tắm rửa mặt, lúc đi ra hành lang thì đúng lúc thấy Thẩm Ngọc Trí mở cửa phòng đi ra.
Anh mặc áo len dệt kim màu đen phối với quần jean bó đậm màu, hai màu sắc phối hợp lại với nhau càng làm tôn lên làn da trắng lạnh như sứ ấy của anh, khiến người ta chẳng rời mắt nổi.
"Anh định ra ngoài ư A Trí?" Đào Sơ bước đến trước mặt anh.
Thẩm Ngọc Trí khẽ ừm một tiếng, trông anh chẳng có tí phấn khởi nào, anh cúi xuống tựa lên vai cô rồi lại quay sang hôn lên cổ của cô, giọng nghe hơi khàn, "Sơ Sơ cũng định đi ra ngoài à?"
Mặt Đào Sơ đỏ lựng, cô hơi rụt cổ lại, "Dạ…"
"Dịch Lam bảo là cậu ấy muốn mời em ăn cá." Đào Sơ giải thích.
"Thế à?"
Thẩm Ngọc Trí đứng thẳng dậy, lúc cụp mắt nhìn cô anh hơi không kìm được nên bèn giơ tay nhẹ nhàng vuốt v e gò má của cô gái trước mặt mình, "Để anh chở em sang đó."
"Ủa anh có chuyện cần làm mà?" Đào Sơ ngẩng đầu nhìn anh.
"Không trễ đâu." Thẩm Ngọc Trí trả lời ngắn gọn.
Đào Sơ cắn môi, thoáng nhướng mày, sau đó cô không dằn lòng nổi cũng giơ tay ôm lấy eo anh.
Hình như cô càng ngày càng thích gần gũi với anh rồi thì phải.Khi Thẩm Ngọc Trí dừng xe lại, anh quay sang trầm ngâm nhìn thoáng qua căn biệt thự kiểu Âu có khu vườn nhỏ bên ngoài cửa sổ xe đó, sau đó mới nhìn sang Đào Sơ vừa mới cởi dây an toàn, "Sơ Sơ này?"
"Dạ?" Đào Sơ nhìn anh.
"Em thích kiểu nhà giống như thế này à?" Anh hỏi.
Đào Sơ hơi ngạc nhiên, cô quay lại quan sát nhà của Hạ Dịch Lam bên ngoài cửa sổ xe, vừa thấy xong thì chuông cảnh báo trong lòng cô tức thì vang lên liên hồi, vội vã nhìn anh xua tay lia lịa, "Không, em không thích!"
"À…"
Thẩm Ngọc Trí gật đầu, không nhắc lại chuyện này nữa.
Song anh vẫn tiếp tục nhìn căn biệt thự kia, rồi lại cong môi cười như đã phát hiện điều gì thú vị lắm, "Em vào đi."
Không hiểu sao Đào Sơ lại thấy giọng điệu của anh nghe sâu xa quá.
Trước lúc đi anh còn rướn người tới hôn lên khoé môi cô, "Lúc chuẩn bị về thì nhớ gọi cho A Linh nhé em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!