Chương 42: VỊ VẢI THIỀU

Đào Sơ chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ gặp lại Bùi Tố Văn – em trai của Bùi Tố Chiếu ở ngay trong trường.

Đó là cậu trai mà mấy hôm trước đã bắt chuyện với cô ở công viên, sau đó bị Thẩm Ngọc Trí đánh cho một trận tơi bời.

"Nghe bảo là chuyển từ trường trung học số ba đến đây, hình như đang học ở lớp 11A3."

Liên Trăn Trăn cắn ống hút sữa chua quan sát bạn nam nổi bật nhất, đẹp trai nhất trong đám học sinh nam đang chơi bóng rổ chảy mồ hôi mồ kê nhễ nhại ở sân thể dục ngoài kia, cô nàng không kìm được cảm thán, "Đàn em kia đẹp trai ghê huhu, sao mà ẻm đẹp quá vậyy!"

"… Liên Trăn Trăn cậu bớt bớt lại đi."

Hạ Dịch Lam nhìn cô nàng bằng ánh mắt khinh bỉ, song lúc quay sang thì thấy Đào Sơ cũng đang ngẩn ngơ dán mắt vào thân hình cao ráo của cậu đàn em khóa dưới kia.

"Sơ Sơ ơi?"

Hạ Dịch Lam chọc má cô, "Sao mà cậu nhìn đàn em kia ghê quá vậy? Nhà cậu cũng có một anh đẹp trai đấy thay, ngắm mỗi ảnh vẫn chưa đủ hả?"

Đào Sơ nghe cô nàng nhắc tới Thẩm Ngọc Trí thì bấy giờ mới hoàn hồn lại, cô cười khan, nhưng cũng không biết giải thích kiểu gì.

Lúc Đào Sơ, Hạ Dịch Lam và Liên Trăn Trăn đi ngang qua tấm lưới sắt của sân thể dục thì Bùi Tố Văn vừa mới bắt được bóng ở bên này trong lúc lơ đãng đã thoáng thấy bóng lưng của Đào Sơ.

Cậu ta hơi khựng lại, chợt nhăn mày.

Cô ấy cũng học ở trường này à?

Chậc.

Phiền thật đấy.

Bùi Tố Văn né khỏi hàng phòng ngự của mấy bạn nam khác, vung tay ném thẳng bóng vào rổ.

"Không chơi nữa."

Lúc chuẩn bị đi cậu ta còn vẫy vẫy tay chào với mấy người bạn đằng sau mình.

Lúc Đào Sơ, Hạ Dịch Lam và Liên Trăn Trăn lên phòng học lớp 12A1 ở tầng một thì thấy có mấy bạn nam và mấy bạn nữa trong lớp đang ló đầu ra ngoài cửa sổ nhìn dáo dác.

Hóa ra Triệu Tịnh Sương – hoa khôi trong lời đồn của trường trung học số 1 đang đứng trước cửa lớp bọn họ.

Sở dĩ cô ả được gọi là hoa khôi là vì ngoại hình của cô ả thật sự chẳng có chỗ nào để chê cả, khuôn mặt ấy rất khớp với tiêu chuẩn mối tình đầu, trông cô ả rất xinh xắn và trong trẻo.

"Triệu Tịnh Sương đến đây làm gì vậy nhỉ?" Liên Trăn Trăn thầm thì với hai cô bạn mình.

"Đào Sơ."

Ngay lúc Đào Sơ định lách qua người cô ả để đi vào lớp thì Triệu Tịnh Sương bỗng gọi tên cô.

Đào Sơ hơi ngạc nhiên, quay sang nhìn cô ả, "Sao vậy?"

Triệu Tịnh Sương cong môi cười dịu dàng, "Mình có thể nói chuyện với cậu một lát không?"

Đào Sơ hơi khó hiểu, "Cậu muốn nói gì thế?"

"Nói về Thẩm Ngọc Trí."

Vừa nghe Triệu Tịnh Sương thốt ra cái tên này thì Đào Sơ thoáng ngớ ra.

Do bây giờ đang là giữa trưa, cộng thêm được nghỉ trưa tận hai tiếng nên sau khi Đào Sơ suy nghĩ xong thì cuối cùng cô quyết định đi theo Triệu Tịnh Sương.

Trong vườn hoa nhỏ của trường học, Đào Sơ ngồi trên băng ghế đá nhìn Triệu Tỉnh Sương ngồi trước mặt, đợi cô ả mở lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!