Chương 41: GẶP LẠI TINH TRÌ

Vì Đào Sơ còn giận anh lắm nên cô không thèm để ý đến anh nữa.

Ngay cả lúc ngồi vào bàn ăn cơm, anh ngồi ở đối diện như thế nhưng cô cũng chỉ lo cắm mặt ăn chứ chẳng liếc anh lấy một cái nào.

"Sơ Sơ…" Thẩm Ngọc Trí ngập ngừng gọi tên cô.

Đào Sơ bưng cái chén nhỏ gắp thịt chất đầy như cái núi vào trong chén, dưới đóng thịt là phần cơm trắng, cô vừa nghe anh gọi mình thì lập tức cầm cái chén đi ra ngoài cửa.

Thẩm Ngọc Trí thấy cô bưng chén cơm ngồi dưới hành lang trong đình.

A Linh đứng kế bên thấy mặt mày anh hơi bực bội nên cũng không dám ho he gì nhiều.

"Mang ra cho em ấy đi."

Thẩm Ngọc Trí gõ mặt bàn, anh liếc qua đống đồ ăn trên bàn rồi nói.

A Linh gật đầu, "Vâng ạ."

A Linh gọi một chú sóc nhỏ tới, cả hai cùng mang đồ ăn đến bàn đá trong đình.

Sóc nhỏ đặt mâm thức ăn lên bàn, sau đó nó nằm ngửa trên mặt bàn lăn một vòng.

Đào Sơ gắp một miếng thịt để gần miệng nó, nhưng con sóc lại lùi ra sau, nó còn lắc cái đầu tròn vo của mình rồi rung rinh ria mép nữa.

Sóc nhỏ lôi hai quả thông từ túi vải nhỏ mình đang đeo, nó định nhét hai quả thông vào tay Đào Sơ nhưng giây sau nó hơi khựng lại, sau đó nó ngồi bẹp xuống bàn bắt đầu bóc quả thông bằng móng vuốt nhỏ xíu linh hoạt của mình.

Hình như do nó ngại nên bóc xong cô thấy nó cọ móng vuốt vào nhau, sau đó nó ngập ngừng đẩy nhân hạt thông đến trước mặt Đào Sơ.

"Phu nhân, Mũm Mĩm tặng người đấy ạ." A Linh thấy sóc nhỏ làm vậy thì không kìm nổi phì cười.

Đào Sơ chớp chớp mắt, trái tim cô sắp tan chảy trước hành động dễ thương này của nó rồi.

"Em là Mũm Mĩm à?"

Đào Sơ vươn tay đến, dè dặt sờ đầu nó.

Sóc nhỏ vậy mà cũng đứng yên, ngoan ngoãn để Đào Sơ vuốt v e đầu mình.

"Cảm ơn vì đã tặng hạt thông cho chị nha, chị thích lắm." Đào Sơ cười tươi, đôi mắt cong như vầng trăng non.

Ấy là nụ cười tươi nhất trong mấy ngày qua, những hôm khác không thấy cô thoải mái như vậy.

Thẩm Ngọc Trí đứng trên thềm hành lang ở phía xa nhìn cô xoa đầu con sóc, sờ đầu đã đành đằng này cô còn cười rất tươi nữa, anh mím môi nhìn con sóc kia đăm đăm, ánh mắt lộ rõ sự khó chịu.

Có lẽ Mũm Mĩm đã nhận ra có ánh nhìn bất thiện đang chĩa vào mình.

Tự nhiên nó thấy ớn lạnh cả người.

Lúc sóc nhỏ ngẩng đầu lên thì đúng lúc đối diện với đôi mắt của Thẩm Ngọc Trí, nó giật thót sốt sắng chạy biến đi mất.

Sau khi ăn trưa xong thì Đào Sơ ngồi luôn trong đình làm bài tập.

Một chồng bài tập xếp cao trước mắt, cô làm được một lúc thì tì vào bàn ngáp một cái.

Giờ chẳng thấy Thẩm Ngọc Trí nữa, cô cũng không biết anh đi đâu làm gì.

Cô ngoái đầu nhìn bậc thềm nơi mà anh vừa đứng hồi nãy, mím môi tỏ rõ sự không vui.

Cuối cùng cũng làm xong mấy bài thi thử, Đào Sơ vươn vai rồi nằm bò ra lan can trong đình, ngơ ngẩn quan sát mấy cái đuôi của mấy con cá chép thi thoảng ngoi lên trong ao sen, chúng lướt dưới mặt nước tạo thành mấy đường vân sóng dập dờn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!