Thật ra Đào Sơ cắn không mạnh lắm.
Lúc há miệng cắn vào cằm anh thì cô vô thức cắn nhẹ lại, nhưng vẫn cố ý trợn mắt hung dữ nhìn anh đăm đăm.
Như một con thú nhỏ giận dữ vậy.
Lúc Thẩm Ngọc Trí bị cô cắn vào cằm thì sống lưng của anh cứng lại, hàng lông mi cũng run run.
"Sơ Sơ……" Anh thủ thỉ gọi tên cô.
Cuối cùng Đào Sơ cũng chịu nhả ra, cô lùi ra sau tiếp tục trợn mắt nhìn anh, "Tháo cái này ra cho em."
Thẩm Ngọc Trí không nhúc nhích.
Người con gái giận vô cùng.
Cô nhéo má anh, "Anh tháo cái này ra cho em nhanh Thẩm Ngọc Trí! Nếu anh không tháo thì em, em, em sẽ…"
"Anh không tháo."
Anh mím đôi môi đỏ mọng, trông bướng bỉnh y như đứa con nít.
? ? ?
Đào Sơ nhéo mạnh má anh.
"Giờ em đang giận lắm luôn đó, em cho anh hay, làm em giận là anh phải gánh hậu quả nghiêm trọng lắm đấy nhé!"
"Em nói cho anh biết, anh mà còng em là em không ăn cơm nữa đâu! Em mà chết đói thì anh sẽ phải hối hận đấy!"
Cô siết chặt sợi dây xích đang vòng quanh cổ của anh, giọng điều sặc mùi đe doạ.
"A Linh nói ngày nào em cũng ăn đủ ba bữa hết, còn ăn rất ngon lành nữa."
Thẩm Ngọc Trí vuốt v e âu yếm gò má cô, đôi mắt màu trà lấp lánh như những vì sao ấy đong đầy sự dịu dàng, anh nói nhỏ, "Hình như mập lên chút rồi này."
Mập, mập? ? ?
Anh nói một câu như sét đánh ngang tai, làm Đào Sơ vô thức giơ tay nắn nắn khuôn mặt mình.
Giây sau người con gái giận xì khói.
Cô vỗ cái bốp lên vai anh, "Tại anh hết đó! Suốt ngày ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn hỏi sao không mập được hả?"
Vì bị xích lại nên phạm vi hoạt động của cô chỉ giới hạn trên chiếc giường này thôi, ngày nào A Linh cũng mang đồ ăn tới đây nhưng cô ăn xong thì không đi ra ngoài để đi dạo tiêu cơm được, mấy ngày nay chỉ nằm trên giường không ngủ thì cũng bấm điện thoại.
Có đôi khi Đào Sơ thấy mình cứ như con heo tròn quay ấy.
Không biết sao nữa nhưng tự dưng cô thấy hơi buồn, sau đó nước mắt ào ào chảy xuống.
Thẩm Ngọc Trí thấy cô khóc thì mặt mày anh phút chốc hoảng hốt, anh vươn tay đến muốn lau nước mắt cho cô nhưng bị cô nghiêng đầu tránh đi.
Người con gái khóc nức nở, cô giơ tay lau nước mắt trên mặt mình, tất thảy tủi hờn mấy ngày qua ào ào trào dâng khiến cô chẳng muốn ngó ngàng đến anh nữa.
"Sơ Sơ…!"
Bàn tay của Thẩm Ngọc Trí cứng đờ giữa không trung, một lúc lâu sau anh mới khẽ khàng gọi cô một tiếng.
"Em hận anh lắm đúng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!