Nghe thấy Đào Sơ gọi mình là "đồ lừa đảo" thì chàng thiếu niên đang ngồi trên ghế sofa quay đầu lại, vừa thấy bộ dạng nhếch nhác quỳ trên mặt đất của cô là mắt anh thấp thoáng ý cười nhạt.
Bỗng Đào Sơ thấy anh giơ tay phải lên ngoắc ngoắc về phía cô, một luồng ánh sáng vàng nhạt chợt bay ra khỏi những ngón tay thon dài đang đưa ra ấy, tia sáng đó tựa như một sợi dây thừng thanh mảnh trói chặt lấy vòng eo của cô chớp mắt đã đưa cô tới trước mặt anh.
Lúc đặt mông ngồi xuống tấm thảm trước ghế sô pha Đào Sơ vẫn còn thấy hơi choáng váng.
Cô vô thức nắm chặt tay mình lại thì nhận ra mình đang cầm thứ gì đó rất cứng, người con gái mở lòng bàn tay ra xem thì thấy chiếc nhẫn bạc vốn dĩ phải thuộc về anh giờ đây đang lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay của mình.
Dưới ánh đèn, hình như cô lờ mờ thấy một hàng chữ được khắc ở mặt trong của chiếc nhẫn thì phải.
Đào Sơ "ơ" một tiếng, nương theo ánh sáng cuối cùng cũng thấy rõ dòng chữ khắc bên trong.
"Thẩm Ngọc Trí?" Người con gái thì thầm, lát sau như chợt nghĩ đến gì đó nên vội ngẩng đầu nhìn chàng thiếu niên đang ngồi trên ghế sô pha kia: "Đây là tên anh ư?"
Cô đưa chiếc nhẫn đến trước mặt anh.
Ánh mắt của chàng thiếu niên nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn trên tay cô tựa như đang nhớ lại những chuyện cũ trong quá khứ, giây sau anh chợt cụp mắt xuống, bởi vì bị hàng mi dài che khuất nên cô không thể nhìn rõ được biểu cảm của anh.
Mãi đến khi anh nhẹ nhàng gật đầu thì bấy giờ Đào Sơ mới chắc chắn cái tên được khắc trên chiếc nhẫn đang nằm trong tay cô là tên của anh.
Cô lại đọc thầm trong lòng ba chữ "Thẩm Ngọc Trí", một hồi sau cô ngẩng đầu lên cười tít mắt nói với anh: "Tên của anh nghe hay ghê."
Người con gái vừa nói vừa đeo chiếc nhẫn vào ngón trỏ trên bàn tay trái của anh.
Thẩm Ngọc Trí cúi đầu nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón trỏ tay trái của mình, anh vô thức vuốt v e mép chiếc nhẫn, khoảnh khắc khi anh ngước mắt lên nhìn cô một lần nữa thì biểu cảm của anh trở nên dịu dàng khôn nguôi.
Buổi chiều sau khi gội đầu xong, trong lúc đang ngồi trong sân để phơi nắng thì Đào Sơ tình cờ thấy cây lê to to được trồng trong sân đã đậu trái, mấy quả lê vỏ xanh kia nhìn ngon ngon khiến cô hơi thèm.
Cô thoáng nhìn sang Thẩm Ngọc Trí đang nằm trên chiếc ghế bập bênh lớn mà cô đặt dưới mái hiên, cái đuôi rồng dài của anh lười biếng phết dài trên mặt đất, những tấc vảy rồng màu xanh băng ấy tỏa ra ánh sáng lấp lánh mang theo hơi lạnh dưới ngày hè oi ả.
Anh chẳng thích thời tiết nóng bức mà chỉ thích thời tiết mát lạnh thôi, vậy nên vào tiết trời oi bức này trông anh luôn uể oải nhìn gì cũng thấy không thú vị.
Đào Sơ buộc đại mái tóc của mình lại, sau đó chạy đến gốc cây định hái lê.
Bởi vì nhiều năm không có người cắt tỉa nên cây lê phát triển rất cao, cô chỉ cao 1m58 còn không lết nổi lên 1m6 nên việc hái lê trở nên cực kỳ khó khăn.
Người con gái gãi gãi cái ót của mình rồi nhặt một cành cây ở bên cạnh cầm nó khều khều cành cây có mấy trái lê ở chỗ thấp nhất.
Thử mấy lần liền mới với tới.
Đào Sơ cố gắng nhón chân lên duỗi tay ra hết cỡ, lúc này khoảng cách giữa cô và trái lê gần cô nhất đã được rút ngắn lại chỉ còn một khoảng nhỏ.
Đúng lúc này chợt có một luồng sáng vàng nhạt bắn về hướng của cô, nhánh lê mà cô dùng cành cây để móc vào bỗng xào xạc thoát khỏi sự khống chế của cô, đã vậy còn có mấy chiếc lá rơi xuống.
Người con gái tức giận quay đầu lại trừng mắt nhìn chàng thiếu niên mặc áo trắng đang ngồi trên chiếc ghế bập bênh dưới mái hiên kia: "Anh làm gì đấy?"
Đôi mắt anh lấp lánh nhìn gương mặt đang tức giận hừng hực ấy của cô, khóe môi hơi cong lên nở nụ cười nhạt.
Khi anh giơ tay lên thì một trái lê đã nằm trong tay anh.
Thấy trái lê nằm trong tay anh thì Đào Sơ vô thức nhìn sang cành cây cô vừa mới móc kia, trái lê mà khi nãy cô gắng sức khều khều giờ đây đã không còn trên cành lá xum xuê ấy nữa.
Hai mắt người con gái sáng lên xoay người chạy về phía anh định lấy trái lê trong tay anh.
Nhưng anh lại né bàn tay đang đưa ra của cô.
Đào Sơ sửng sốt một hồi, lắp bắp hỏi anh: "Không, không phải cho tôi à?"
Lúc thấy cô bắt đầu có dấu hiệu bực bội thì ánh mắt anh lấp lánh ý cười nhẹ nhàng, anh chợt đưa tay còn lại ra sờ sờ mái tóc đen mềm mại của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!