Những đám mây khi mịt mù khi ảm đạm ấy bao phủ hết toàn bộ phía trên vân đài* trống trải.
*Vân đài: : Trong tập "Vân đài loại ngữ" viết bằng chữ Hán của Lê Qúy Đôn. Có thể hiểu Vân Đài Loại Ngữ là Phân loại lời nói từ Vân đài hoặc Thư viện phân loại ngôn từ. Vân đài () là đài chứa sách (có sử dụng vân hương), nghĩa không giống với 2 từ đồng âm Hán Việt khác: vân đài (): rau vân đài – một loại có lá non để ăn, hạt để ép dầu và vân đài (): tòa nhà cao tới mây, nơi ghi công lao của các bậc công thần.
Mấy trăm người bị trói bằng sợi dây lập loè ánh vàng đang quỳ một hàng trên mặt đất, chúng ngẩng đầu nhìn bóng người mặc đồ trắng như sương trên bậc thang, đôi mắt ai nấy cũng ánh lên sự sợ hãi.
"Điện hạ, quả thật Lưu Khải là người của chi phía Bắc chúng tôi nhưng chúng tôi vô tội mà, vậy nên đâu cần phải dùng mạng của mình chỉ để trả giá cho những sai phạm mà gã đã gây ra đâu đúng không ạ?"
Triệu Tức Lan quay lại nhìn những người đang bị trói bởi sợi dây lập loè ánh vàng kia, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngọc Trí đang ở trên bậc thang cao ấy.
"Vô tội?"
Khoảnh khắc đó Thẩm Ngọc Trí cứ ngỡ mình đang nghe câu chuyện cười nào đó, anh nhìn lướt qua từng người đang quỳ, sau đó dừng lại ở một người đàn ông trẻ tuổi.
Ấy là một người đàn ông cao lớn rắn rỏi, trông hắn ta khá bình thường và còn để râu quai nón, cộng thêm lọt thỏm trong đám người nên thành ra chẳng mấy nổi bật.
Thẩm Ngọc Trí giơ tay chỉ vào hắn.
"Triệu Tức Lan, ngươi cho rằng … hắn vô tội ư?"
Anh từ tốn nói, trong giọng nói chứa đựng ý nghĩa sâu xa.
Triệu Tức Lan quay lại nhìn người đàn ông kia.
Tất cả những người bị Thẩm Ngọc Trí bắt đều là các đại thần và cận vệ của Yêu tộc chi phía Bắc, thậm chí cả hai chị em ruột của Triệu Tức Lan là Triệu Trịnh Tuyết và Triệu Trịnh Sương cũng thuộc chi phía Bắc.
Còn về phần người đàn ông kia, Triệu Tức Lan cũng nhớ rất rõ.
Hắn ta là thuộc hạ rất được đại trưởng lão trọng dụng.
Triệu Tức Lan đã gặp hắn nhiều lần ở chỗ của đại trưởng lão Lưu Thiên Hằng, vậy nên anh ta nhớ rất rõ tên của hắn, hắn là Tôn Lễ.
"Đại nhân……."
Tôn Lễ vừa đụng phải ánh nhìn của Triệu Tức Lan thì vội vàng cúi đầu xuống, ngón tay hắn ta vô thức siết chặt lại, nhìn như đang rất căng thẳng.
"Đây là vu khống đấy điện hạ, người có bằng chứng chứng minh hắn có tội không?"
Triệu Tức Lan quay lại nhìn Thẩm Ngọc Trí.
Dường như Thẩm Ngọc Trí đã lường trước anh ta sẽ hỏi tới vấn đề này, anh chỉ khoanh tay đứng trên bục cao, lúc nhìn sang Triệu Tức Lan thì cong môi cười mỉa mai.
"Triệu Tức Lan này, ngươi thân là vua của Yêu tộc chi phía Bắc mà cách hành xử của ngươi ngu xuẩn thật đấy."
Khi đó mọi người chỉ thấy anh vung ống tay áo trắng như tuyết lên, tức thì một hàng chữ nhỏ màu vàng, bút lực sắc như đao dần hiện ra giữa không trung, nội dung là sự việc 20 thiếu nữ nhân loại bị sát hại một cách dã man.
Mà thứ ánh sáng u ám không ngừng lập loè bay ra khỏi cơ thể của Tôn Lễ cũng chứng minh cho mọi người thấy rõ vụ án sát hại 20 mạng người kia chính là món nợ mà Tôn Lễ đang thiếu.
Cũng tỏ ra tu vi hiện giờ của vị thái tử bị giới Cửu Thiên bỏ rơi, thậm chí bị cầm tù dưới Trường Cực Uyên sâu thăm thẳm suốt sáu nghìn năm trời này đã đạt đến cảnh giới tối cao khôn lường tới độ nào.
Bởi lẽ anh có thể dễ dàng cảm nhận được trên người của những kẻ đang có mặt ở đây có gánh sát nghiệp trên lưng hay không.
Vậy nên những kẻ cứ tưởng mình có thể che giấu được này ở trong mắt anh chúng cùng lắm cũng chỉ đang đấu tranh vô ích mà thôi.
Lưu Thiên Hằng là người đầu tiên chất vấn Tôn Lễ: "Ngươi thật sự đã giết 20 thiếu nữ con người đó à?"
"Thần, thần … Đại trưởng lão, thần không có, thần không có ạ!"
Trước những ánh mắt khó tin của những người xung quanh, người đàn ông tên Tôn Lễ kia chỉ biết hoảng sợ xua xua tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!