Chương 38: VẪN LUÔN TIN TƯỞNG

Quả thật Bùi Tố Chiếu đã nói gì đó với Đào Sơ.

Lúc ấy cả A Linh lẫn hai chị em nhà họ Triệu có mặt ở đó đều không nghe được.

Hắn đã nói rằng: "Cô đừng tin tưởng Thẩm Ngọc Trí một cách mù quáng, điện hạ còn đáng sợ hơn những gì phu nhân nghĩ đấy."

Đào Sơ không để bụng mấy lời ấy.

Nhưng vào lúc này đây, khi nhìn thấy chiếc còng tay bằng bạc đang còng lấy cổ tay của mình thì cuối cùng cô cũng hiểu được ẩn ý sâu xa trong câu nói đó của Bùi Tố Chiếu.

Thẩm Ngọc Trí đã tháo mặt nạ giả dối của mình xuống, bây giờ anh chẳng còn dịu dàng và dễ ngại ngùng như mấy hôm trước nữa, mà trở nên vô cùng đáng sợ và khó đoán.

Đôi mắt anh đen kịt như màn trời tăm tối che khuất đi những vì sao và ánh trăng đang tỏa sáng ấy.

Cũng tựa đêm vĩnh cửu mịt mù.

Đối với cô thì anh của bây giờ trông xa lạ quá.

"Sơ Sơ, nói cho anh biết được không em?"

Anh vuốt v e khuôn mặt của cô, vuốt rất dịu dàng và cũng rất nâng niu.

Song Đào Sơ mím môi, một lúc lâu sau cô quay sang chỗ khác né tránh sự đụng chạm của anh.

Lông mi của Thẩm Ngọc Trí run run, ngón tay anh cứng đờ.

"A Trí, anh đang muốn làm gì thế?"

Giọng Đào Sơ nghe bình tĩnh cực kỳ: "Anh định nhốt em ở đây mãi mãi à?"

Người con gái bất ngờ quay đầu lại: "Tại sao vậy?"

Thẩm Ngọc Trí nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, im lặng một lúc lâu.

Căn phòng yên ắng đến đáng sợ.

Mà trong đôi mắt đang nhìn cô của anh dường như chứa đầy những cảm xúc phức tạp.

Có lẽ là giận.

Có lẽ là lo lắng.

Đôi mắt màu trà ấy như chứa cả một cánh đồng hoang vu dài vô tận, nơi ấy có những loài cây cỏ héo úa, hoang tàn đến độ khiến người ta sợ hãi không thôi.

Cuối cùng anh vẫn không trả lời bất cứ câu hỏi nào.

Khoảnh khắc anh xoay người bước ra ngoài cũng không thấy anh ngoảnh lại nhìn cô thêm lần nào, anh chỉ đứng cạnh cửa nói: "Sơ Sơ, anh vĩnh viễn không cho phép em rời xa anh."

"Đời này em đừng hòng nghĩ đến chuyện bỏ đi."

Anh nói xong thì bước ra khỏi bậu cửa, giây sau cánh cửa được chạm khắc đó cũng đóng lại.

Người con gái ngơ ngác nhìn cánh cửa đang đóng lại ấy, ngón tay nắm chặt lấy sợi dây xích đang trói buộc mình.

Tính đến nay thì Thẩm Ngọc Trí đã rời Đào Viên được ba ngày rồi.

Đào Sơ bị nhốt trong căn phòng tối tăm, cứ vậy mơ mơ màng màng ở đây suốt ba ngày trời.

Mỗi ngày A Linh đều đến thăm và mang đồ ăn tới cho cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!