Trong phút chốc tiếng kêu thất thanh của hai gã đàn ông kia chợt tắt lịm, cơ thể hai gã ta hóa thành tro bụi, cơn gió từ đầu thổi đến cuốn bay lớp tro không thể lại chút dấu vết nào.
Lúc Thẩm Ngọc Trí ngước lên nhìn thì đúng lúc thấy cửa sổ xe vỡ nát và nửa bên mặt rướm máu của Đào Sơ.
Anh cũng không quay đầu lại mà trở tay vung kiếm về phía sau lưng mình, khoảnh khắc ấy anh thấy mình cầm kiếm đâm xuyên qua bụng của gã đàn ông trong ánh mắt của Đào Sơ.
Vì bị giẫm xuống đất nên Hạ Cảnh phải gắng hết sức mình bóp chặt cổ họng Xà Nhị, sau đó cầm lưỡi kiếm đâm mạnh vào cổ họng của gã ta. Bởi vì cầm lấy lưỡi kiếm nên lòng bàn tay của nó bị lưỡi kiếm sắc bén cứa đứt, máu đỏ nhỏ tỏng tỏng xuống thấm đẫm lưỡi kiếm, nhưng nó không quan tâm mà chỉ nhìn đăm đăm vào lưỡi kiếm cách mình càng lúc càng gần ấy.
Vào thời điểm sắp không chịu đựng được nữa thì nó nhận ra hành động của Xà nhị bất ngờ khựng lại, sau đó một dòng máu đỏ thẫm ấm áp phun đầy lên người nó, thậm chí còn bắn lên cả mặt nó.
Lúc nó ngước lên xem thì thấy Xà nhị bị một thanh kiếm băng đâm thủng bụng.
Lưỡi kiếm cực kỳ mỏng, mỏng như được bao phủ bởi những bông tuyết trong suốt, thân kiếm còn tỏa ra từng luồng khí lạnh.
Hạ Cảnh theo phản xạ nhìn về phía bóng dáng trắng như sương cách đó không xa.
Nó phấn khích hét lên: "Đại nhân! Thì ra là người huhu!"
Thẩm Ngọc Trí còn chẳng thèm liếc nó lấy một cái.
"Điện hạ!" A Linh lo lắng lên tiếng.
Khoảnh khắc Thẩm Ngọc Trí quay đầu nhìn sang bên kia thì thấy con bò cạp tinh vốn dĩ khi nãy còn đang chiến đấu với A Linh mà giờ đã biến mất trong làn sương mù dày đặc.
Đôi môi mỏng của Thẩm Ngọc Trí thoáng nhếch lên, thấy hơi tiếc, "Trốn rồi à? Tiếc thật đấy."
Nhưng trông cái mặt của anh nhìn chẳng có cái gì gọi là tiếc cả.
Hình như anh còn không quan tâm đ ến chuyện con bò cạp tinh ấy có trốn đi hay không.
A Linh ôm cánh tay phải đang chảy đầy máu của mình, mặt mũi trắng bệnh khó khăn đứng dậy: "Để tôi đuổi theo…"
"Thôi."
Thẩm Ngọc Trí ngắt lời cô ấy.
Anh lạnh lùng nhìn A Linh, ánh mắt đầy tàn độc, "Nếu ngươi có ích thì ta sẽ không cho nó cơ hội làm ngươi bị thương."
A Linh biết anh đang giận dữ, đôi mắt nhợt nhạt của cô ấy run run, cuối cùng cô ấy vẫn cúi đầu, "A Linh biết tội."
Thẩm Ngọc Trí lần nữa quay sang nhìn Đào Sơ.
Ánh mắt ấy của cô hơi lạ, hình như cô vẫn còn hãm sâu trong cuộc chiến vừa rồi nên vẫn chưa thể tỉnh táo lại được.
Thẩm Ngọc Trí nghiến chặt quai hàm, siết chặt nắm tay khiến các đốt ngon tay run run, song cuối cùng anh vẫn buông lỏng tay ra.
Anh bất ngờ vung tay lên, phút chốc kết giới do A Linh tạo ra vỡ tan tành, sau đó anh mở cửa xe lần nữa nhìn đăm đăm cô gái vẫn đang nắm chặt lấy dây an toàn ngồi ở ghế phụ ấy.
Người con gái quay sang nhìn anh, nhưng một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Bây giờ đầu óc của cô chỉ toàn là hình ảnh anh rút kiếm chém đứt cổ họng của gã đàn ông kia.
Trước giờ Đào Sơ đã thấy anh như vậy bao giờ đâu.
Hình như trong khoảnh khắc đó anh đã bất ngờ giơ tay xé rách lớp mặt nạ dịu dàng mà anh từng đeo hàng ngày, vậy nên tuy hiện giờ chàng thiếu niên đang đứng trước mặt cô đây khoác một tấm áo trắng không hề dính một giọt máu nào nhưng đôi mắt màu trà kia của anh trông thầm trầm hơn ngày trước quá thể, ngay cả khuôn mặt ngày thường luôn tươi cười vào giờ phút này cũng không có một biểu cảm dư thừa nào, trông anh bây giờ lạnh lùng và khó gần quá.
Anh cứ nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm lạnh lùng ấy một hồi, sau đó cúi xuống giúp cô nới lỏng ngón tay đang nắm dây an toàn.
Anh mạnh mẽ gỡ những ngón tay đã hơi cứng đờ do phải nắm quá lâu ra, rồi kéo dây an toàn ra khỏi tay cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!