Kết thúc một học kỳ, giờ đây Đào Sơ đã trở thành học sinh cuối cấp.
Điều này có nghĩa là thời gian nghỉ hè của cô trở nên ngắn vô cùng.
Hạ Dịch Lam được bố cô nàng dẫn đến một thành phố ven biển chơi, cô nàng còn gửi cho Đào Sơ một số đặc sản và những món đồ chơi nhỏ xíu dễ thương nữa.
Đào Sơ rất thích cặp dây móc điện thoại hình hươu cao cổ ấy.
Người con gái cầm một sợi dây hình hươu cao cổ gắn vào điện thoại của mình rồi lắc qua lắc lại.
Cô đảo mắt một vòng, sau đó cầm con hươu cao cổ còn lại ra khỏi phòng mình chạy nhanh đến hành lang bên kia, nhẹ tay nhẹ chân vặn tay cầm nắm cửa đẩy cửa phòng của Thẩm Ngọc Trí ra.
Đào Sơ khẽ khàng bước vào trong phòng.
Trong lư hương chạm khắc đơn giản kia hình như có bỏ chút nhang khoanh, mùi thơm của nhang toả ra nghe thư thái vô cùng, hương thơm cũng dịu nhẹ dễ chịu lắm.
Mà Thẩm Ngọc Trí đang nằm trên giường hình như vẫn còn ngủ say sưa.
Anh mặc một tấm áo mỏng màu trắng như tuyết, mái tóc dài óng mượt xoã tung xuống giường, đôi mắt anh nhắm nghiền, hơi thở khẽ đến độ chẳng nghe rõ.
Chiếc chăn gấm được xếp gọn gàng trên chiếc giường rộng, Đào Sơ không ngờ tối hôm qua thế mà anh còn không chịu đắp chăn.
Cô nhẹ tay nhẹ chân bước tới giường của anh, vừa liếc sang đã thấy ngay chiếc điện thoại cạnh cái gối của anh.
Đôi mắt người con gái tức thì sáng rỡ, cô giơ tay cẩn thận cầm lấy điện thoại anh.
Lúc Đào Sơ gắn móc khóa hình hươu cao cổ lên điện thoại của anh xong thì vô tình bật trúng màn hình lên.
Vừa thấy ảnh màn hình khoá là cô đơ người ra luôn.
Ấy là ảnh chụp góc nghiêng của cô.
Đã vậy còn chụp lúc cô đang nằm ngủ gật trên bàn.
Trông chả đẹp chút nào cả, thậm chí còn hơi ngố ngố nữa chứ.
Đào Sơ không biết anh chụp tấm ảnh này hồi nào, lúc cô hoàn hồn lại thì cô đỏ mặt muốn xoá tấm ảnh xấu xí đó ngay cho khuất mắt.
Nhưng cô không biết mật khẩu điện thoại của anh, cũng không dám cầm tay anh để mở khóa bằng dấu vân tay.
Vậy nên cô chỉ đành bỏ điện thoại xuống cạnh gối anh.
Đôi mắt người con gái lướt xuống cái áo mỏng tanh mà anh đang mặc, sau một thoáng ngập ngừng thì cuối cùng cô vẫn cởi dép ra cẩn thận quỳ xuống giường, khom lưng rướn qua người anh định chợp lấy cái chăn bên trong giường.
Nhưng cô còn chưa kịp nắm lấy mép chăn thì có bàn tay vòng qua ôm eo cô.
Đào Sơ không đề phòng nên cơ thể lập tức mất thăng bằng, chớp mắt một cái đã ngã ngay vào vòng tay của người đang nằm trên giường.
Thẩm Ngọc Trí ôm lấy eo cô, cô chớp chớp mắt, còn chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn anh thì anh đã tựa cằm lên đầu mình rồi.
"Sơ Sơ, anh buồn ngủ quá."
Giọng của anh hơi khàn, trong giọng nói còn vương chút mơ màng chưa tỉnh ngủ.
"Vậy, vậy anh ngủ tiếp đi…"
Đào Sơ nói xong thì muốn ngồi dậy khỏi vòng tay anh.
"Anh ôm em ngủ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!