Chương 34: DỄ THƯƠNG KHÔNG

Thẩm Ngọc Trí bị động đi theo anh nhân viên khoảng tầm hơn ba mươi tuổi, ba người họ đi vào khu vực của gấu trúc nơi gấu trúc đang sinh hoạt ngoài trời.

Anh nghiến răng cầm cây chổi đứng trên bãi cỏ, dáng vẻ chẳng hào hứng gì cho cam.

Song anh ngước mắt lên nhìn Đào Sơ đứng ngoài tấm kính cách đó không xa, lúc này cô đang dựa vào kính nhìn anh không rời.

Thấy anh đang nhìn mình nên cô vẫy vẫy tay với anh, mắt cong cong mỉm cười rạng rỡ.

"Hình như anh Thẩm hơi sợ gấu trúc nhỉ?" Anh nhân viên thấy Thẩm Ngọc Trí cứ đứng im ru ở đó nên hỏi.

Gấu trúc dễ thương thế cơ mà, vậy mà cũng có người sợ nó nữa á?

Anh nhân viên nghĩ bụng, ngước lên đánh giá Thẩm Ngọc Trí một hồi.

"… Không."

Thẩm Ngọc Trí nắm chặt cây chổi trong tay.

"Vậy giờ chúng ta đi chăm sóc khóm tre xanh mướt nhé?"

Ấy là nguồn lương thực của gấu trúc, nhưng vào miệng anh nhân viên nghe sao mà văn nhã quá.

Thẩm Ngọc Trí không nói gì, tiếp tục đi theo anh nhân viên.

Mới đi được vài bước thì đã thấy một con gấu trúc u ú đang dựa vào tảng đá gặm măng.

"Mao Mao."

Anh nhân viên thoải mái đi tới vuốt v e đầu gấu trước, sau đó quay lại nhìn Thẩm Ngọc Trí, "Anh muốn sờ thử không? Mao Mao ngoan lắm."

Lúc anh nhân viên đang nói chuyện thì con gấu trúc ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy của nó vừa hay chạm phải ánh mắt của Thẩm Ngọc Trí đang đứng cách đó không xa, nó đang định nhét củ măng vào miệng nhưng vừa thấy anh xong thì trượt tay làm rớt củ măng xuống đất.

Sau đó nó né khỏi bàn tay của anh nhân viên, kéo lê cơ thể tròn trịa của mình quay lưng chạy mất dạng.

? ? ?

Anh nhân viên cũng không biết bé Mao Mao luôn lười biếng và ngoan ngoãn này bị làm sao nữa.

Song giây sau anh nhân viên được chiêm ngưỡng một cảnh hiếm hoi mà ảnh chưa từng thấy bao giờ.

Mao Mao dẫn theo một mấy con gấu trúc khác trong vườn bách thú quay lại, nhưng hình như chúng đang tránh xa Thẩm Ngọc Trí – người đang cầm chổi thì phải, nếu không tránh thì sao chúng đứng xa như vậy cơ chứ.

Móng vuốt mà thường ngày chúng dùng để lột măng nay … vậy mà chủ động lau sạch mấy khóm tre.

? ? ? ?

Anh nhân viên há hốc mồm.

Thẩm chí ảnh còn tưởng ảnh đang nằm mơ.

Vậy nên trong chuyến đi đến khu vực mà gấu trúc sinh hoạt này Thẩm Ngọc Trí đã không chạm vào quốc bảo của quốc gia như Đào Sơ mong đợi, tất nhiên anh cũng chẳng dọn dẹp mấy khóm tre nữa.

Bởi vì mấy con gấu trúc ở đây đã tự mình dọn dẹp sạch sẽ hết rồi.

"A Trí ơi anh thấy sao? Gấu trúc có dễ thương không á?"

Thẩm Ngọc Trí vừa bước ra là Đảo Sơ đã sáp lại hỏi quá trời.

"….. Dễ thương."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!