Chương 33: EM PHIỀN GHÊ Í

Trong địa lao dưới Trường Cực Uyên sâu thăm thẳm, từng luồng khí lạnh tràn ra từ khe hở của những bức tường băng lan tỏa ra khắp mọi nơi.

Cạnh đầm băng lạnh lẽo có một chàng thiếu niên áo trắng bị xích sắt nặng trĩu trói chặt cổ tay và vùng bụng.

Tay áo của chàng trắng như tuyết, trắng tựa màu tuyết trên đỉnh núi xa xa.

Mũi nhọn sắc lẹm của cây băng nằm ở đằng sau kia đang găm sâu hoắm vào vùng bụng của chàng, màu máu đỏ thẫm chảy ra nhuộm đỏ lớp áo trắng của chàng. Trong vực sâu tĩnh lặng vô tận, từng giọt máu đỏ nhỏ tỏng tỏng xuống hồ nước lạnh lẽo tạo thành những đốm đỏ trong nước.

Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm nọ.

Hồ nước lạnh đó rất nhanh đã bị máu của chàng nhuộm đỏ.

Lớp vảy rồng màu xanh băng đang ngâm dưới lòng hồ tối tăm kia trông nhợt nhạt đến lạ, từng tấc vảy toàn là máu.

"A Trí, ở đây lạnh quá đi mất."

Trên chiếc lá của cây hoa lan mọc ra từ khe hở của bức tường băng có một bóng hình nho nhỏ đang đứng.

"Chàng không sợ lạnh à?"

"Sợ."

"Vậy để em sưởi ấm cho chàng nhé."

Bóng dáng nhỏ bé ấy cuối cùng cũng chịu bay xuống khỏi cây hoa lan rồi.

Người con gái bay đến trước mặt chàng, trong mắt chàng cơ thể đó của nàng còn chưa lớn bằng bàn tay của chàng nữa.

Nàng phồng má gắng hết sức mình có mới biến ra được một tia lửa lơ lửng trên đầu ngón tay mình.

Nhưng ngọn lửa này nhỏ quá đi, sao mà sưởi ấm được đây?

Lúc thấy người con gái cầm lấy ngọn lửa nhỏ ngồi xuống vai chàng, thấy nàng cẩn thận kề sát vào người chàng thì mắt chàng không khống chế được rưng rưng.

"A Trí ơi, em không đủ linh lực…!"

Nàng buồn buồn nói, nghe có vẻ hơi chán nản.

Khi ấy chàng quay sang nhìn cô gái nhỏ đang cẩn thận cầm ngọn lửa ngồi trên vai mình, đôi môi khô nứt nẻ giật giật, mùi ngọt tanh lan tỏa khắp cổ họng.

"Thế là đủ rồi."

Chỉ cần nàng ở bên chàng thôi là đủ rồi.

Cô gái người phàm chết trong vòng tay của chàng vào năm đó, người mà linh hồn đã tan biến đi mất ấy nay đã trở thành bông lan nhỏ thường đậu trên vai chàng.

So với những lúc làm người vào những năm đó thì thời điểm nàng làm bông lan nhỏ nàng nói nhiều hơn trước rất rất nhiều.

Nhờ có nàng mà Trường Cực Uyên sâu thăm thẳm và lạnh giá này mới không yên tĩnh đến độ đáng sợ như ngày nào.

Nhưng tại sao hai người chỉ được bầu bạn vỏn vẹn có tám mươi hai ngày thôi thế?

Dẫu bị phản bội, dẫu bị bỏ rơi, bị người đời thoá mạ hay bị giới Cửu Thiên quên lãng đi mất … thì chàng cũng chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt nào.

Vừa lọt lòng đã là rồng nên chàng có sự kiêu ngạo bẩm sinh, khí chất như sương như trăng.

Nhưng cái ngày mà bông hoa lan nhỏ ấy héo úa.

Cuối cùng chàng cũng bật khóc nức nở.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!